Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 391: Chương 391: Chương 255: Em muốn thành công sao




Editor: Puck -

Đầu Tô Song Song đã tê cứng, ngơ ngác quay sang nhìn Tần Mặc, lắc đầu một cái: “Không tới…”

“Em có thể thiết kế hoa văn hơi đặc sắc, manga hơi khoa trương một chút đều có thể tiếp nhận.” Tần Mặc nói xong để viết xuống, anh muốn để cho Tô Song Song đi xa hơn, cho nên tới điểm là dừng.

Tô Song Song vừa nghe, bừng tỉnh hiểu ra, ảo não gãi gãi đầu mình, mới vừa rồi cô thật sự quá giới hạn.

Tô Song Song vội vàng cầm bút lên, viết viết vẽ vẽ toàn bộ ý tưởng lóe lên trong đầu mình lên giấy.

Tần Mặc thấy Tô Song Song tiến vào tốt đẹp, đi tới bên cạnh một tay túm lấy Tứ gia, liền bắt nó ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại cho Tô Song Song.

Tần Mặc đang ở trong phòng bếp nấu thức ăn, đột nhiên nghe thấy cửa phòng làm việc của Tô Song Song “Rầm!” một tiếng, anh vội vàng đi ra phòng bếp đưa mắt nhìn, đã nhìn thấy Tô Song Song ôm bản vẽ, đang liếc trái phải không biết tìm cái gì.

Khi tầm mắt của Tô Song Song quét tới Tần mặc, đối mặt với anh, Tô Song Song mừng rỡ, ôm bản vẽ chạy tới, khi đi tới bên cạnh Tần Mặc, Tô Song Song giống như hiến vật quý, giơ bản vẽ lên.

“A Mặc, anh nhìn một chút, đáng yêu không? Đặc biệt không? Nó chính là nhân vật độc đáo do Tô Song Song em sáng tạo.” Nói đến đây, Tô Song Song lộ ra vẻ mặt xấu hổ, có ý hơi ngượng ngùng nói tiếp, “Mặc dù chỉ là một con mèo…”

Tần Mặc liếc mắt nhìn, trong mắt lộ vẻ hài lòng, trên trán con mèo Tô Song Song vẽ một hoa văn dáng vẻ vương miện nho nhỏ, chỉnh sửa rất tốt, không lộ vẻ bất ngờ lại có vẻ cực kỳ đặc biệt.

Tần Mặc nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Tô Song Song, đưa tay vuốt đầu Tô Song Song, nói ra lời nói thấm thía: “Con mèo này chính là bước đầu tiên đi lên đỉnh núi của em, rất vững chắc.”

“!” Tô Song Song không ngờ Tần Mặc lại có thể khen mình, kinh ngạc nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, trong đôi mắt cong cong viết đầy khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.

Tần Mặc vừa định nói gì, nhưng trong nháy mắt nhíu mày, một giây kế tiếp anh chợt sực nhớ ra điều gì đó, xoay người định chạy vào phòng bếp, khi nhìn thấy cá anh chiên đã biến thành cá bột khô thì tâm tình rất phức tạp.

Xuống bếp nấu cơm vẫn luôn là tâm bệnh trong lòng Tần Mặc, quả thật chính là nhãn hiệu không gì không làm được của anh bị in dấu dưới dấu vết màu đen.

Hiện giờ anh khó khăn lắm mới tiêu trừ dấu vết màu đen này, hoàn toàn không ngờ, lại xuất hiện một cá bột khô nướng cháy ác liệt!

Tô Song Song ngửi thấy được vị khét, tìm tới phòng bếp, khi nhìn thấy Tần Mặc đen mặt lại nhìn cá bột khô trong nồi thì trong nháy mắt cô nhớ tới cố chấp trong nấu ăn của Tần Mặc.

Cô thận trọng lui về sau một bước, đang định lui thêm bước nữa, Tần Mặc chợt quay đầu lại nhìn về phía Tô Song Song.

Tô Song Song giật mình trong nháy mắt, bị sợ đến trợn tròn mắt nói dối: “Thật… Thơm quá!”

“…” Tần Mặc lập tức không gì để nói, Tần Mặc lấy cái xẻng nấu ăn ra xúc cá khô vào trong khay, sau đó một tay bưng nó, hết sức có kiểu cách, chờ đi tới trước mặt Tô Song Song, Tần Mặc hạ thấp cái khay xuống, không có biểu cảm gì nói, “Rất thơm?”

Tô Song Song cúi đầu nhìn thứ đồ không ra hình dạng gì trong khay, cứng cổ nhắm mắt lại rầm rì nói: “Cháy cực kỳ thơm!”

“Vậy em nếm thử một chút?” Tần Mặc chợt nhíu mày, chìa tay bốc lên một phần thịt cá không biết ở bộ phận nào bị cháy, đưa tới trước mặt Tô Song Song.

Tô Song Song nghe Tần Mặc nói, chợt híp mắt lại thành một cái khe nhỏ, khi nhìn thấy trên ngón tay trắng nõn của Tần Mặc bị miếng cá cháy đen thui làm cho cực kỳ nổi bật này thì hối hận đến ruột đều xanh rồi.

Tô Song Song theo bản năng lui về sau một bước, Tần Mặc cũng không buông tha tiến lên theo một bước.

Lần này Tô Song Song không cười được, cầu xin tha thứ: “A Mặc, em sai rồi, em không nên dối gạt anh, thứ này thật lòng không thể ăn! Nhưng mà nó không phải là chuyện tài nấu nướng của anh, là em! Là em xuất hiện quá không đúng thời cơ! Khiến tài nấu nướng của anh không có cơ hội lộ ra!” d

Tần Mặc nhìn Tô Song Song, ném miếng cá trong tay vào trong khay, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo: “Sau này có gì nói nấy, còn dám lừa anh, anh sẽ cột em lên trên giường…”

Câu nói tiếp theo Tần Mặc không nói ra, nhưng Tô Song Song không khỏi nghĩ tới trò chơi hổ thẹn tối hôm qua, nếu không phải sau đó cô khóc, đoán chừng sẽ bị Tần Mặc dùng cà vạt trói cả một đêm, mặc cho anh như này như kia động cũng không động được!

Tô Song Song lập tức giật mình, theo bản năng xoa xoa hai cổ tay, dùng sức gật đầu một cái, tỏ vẻ thái độ nhận sai tốt của mình.

Lúc này Tần Mặc mới đại nhân đại lượng tha cho cô, ném cả cái khay vào trong thùng rác, Tô Song Song nhìn cái khay tinh xảo vùi thân trong thùng rác, lòng này đau.

Tô Song Song lại vặn bản vẽ trong tay hơi chột dạ, rầm rì hồi lâu mới mở miệng, “A Mặc, ngày mai là ngày sửa bản thảo, em có thể đi phòng làm việc làm thêm giờ, một ngày này về trễ một lát có được không?”

Tần Mặc nghe nói như thế, giống như không nghe thấy, tiếp tục rán cá, thần thái tập trung nghiêm túc.

Tô Song Song đứng tại chỗ, trong lòng hơi chột dạ.

Hôn lễ của bọn họ còn có một tuần sẽ cử hành, bởi vì đúng như trước cô nói với Tần Mặc, cô không muốn vẫn đi theo bước chân của Tần Mặc, cô muốn đứng ở vị trí ngang hàng với anh.

Phương diện khác có lẽ cả đời này của cô cũng làm không được, nhưng phương diện manga này, là cơ hội duy nhất của cô!

Tần Mặc lật cá, trong nồi phát ra âm thanh “Xèo xèo”, thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong phòng hết sức yên tĩnh, trong căn phòng yên tĩnh phóng khoáng, âm thanh trong nồi dường như bị làm lớn ra vô hạn.

Trong lòng Tô Song Song càng lúc càng lo lắng, khi cô nghĩ tới tranh thủ một lần, Tần Mặc lại nói: “Rất muốn! Rất muốn rất muốn! Rất muốn!”

Tần Mặc tắt bếp, gắp cá vào trong dĩa, mùi thơm của cá trong nháy mắt tràn ngập cả phòng bếp, lấn át vị khét mới vừa rồi, dường như Tần Mặc rất hài lòng, tăng thêm chút gia vị vào trong dĩa cá.

“Nếu như anh giúp em, không tới nửa năm, em sẽ rất thành công, em muốn không?” Tần Mặc nói xong, quay đầu nhìn về phía Tô Song Song, trong mắt tràn đầy nghiêm túc.

Tô Song Song không hề do dự chút nào, dùng sức lắc đầu một cái, trong mắt càng thêm kiên định, “Em muốn dựa vào bản thân đi tới độ cao của anh!”

“Nghĩ kỹ chưa?” Tần Mặc lại hỏi một lần, giống như đang chờ Tô Song Song thay đổi tâm ý.

Tô Song Song lại nhanh chóng gật đầu một cái, cười hề hề như ngốc: “Ừ, nếu em dựa vào lời của anh, đó không phải là thành công của em, không chút ý nghĩa.”

“Cho dù con đường này em đi bể đầu chảy máu, cuối cùng không thể thành công, nhưng mà em sẽ dốc hết toàn lực thử, cũng sẽ không hối hận!”

Tần Mặc nhìn thấy lực lượng kiên trì tràn đầy trong mắt Tô Song Song, anh gật đầu một cái, không hề nói gì nữa, đưa tay chỉ cá có thể nói đã chiên hoàn mỹ ở trên bàn, ý bảo Tô Song Song ăn cơm.

Tần Mặc nhìn bề ngoài như gió nhẹ nước chảy, thật ra thì trong lòng lại bách chuyển thiên hồi *.

(*) bách chuyển thiên hồi: hình dung phải xoay sở hết lần này đến lần khác hoặc quá trình diễn biến phức tạp, tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.

Anh vốn định làm áp lực với Cố Trọng, cho Tô Song Song thêm nhiều cơ hội, bây giờ thấy Tô Song Song cố chấp nghiêm túc như thế, anh lại cảm thấy ý tưởng lúc trước của mình quả thật quá khinh thường Tô Song Song, quả thật không tin tưởng cô.

Tần mặc nhìn thấy cố chấp trong mắt Tô Song Song thì anh quyết định, cho nên từ nay về sau, anh chỉ sẽ đứng ở sau lưng yên lặng ủng hộ Tô Song Song, sẽ không bao giờ khư khư cố chấp, tự cho là đúng giúp cô lót đường nữa.

Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song còn chưa tỉnh ngủ, điện thoại đã vang lên, cô mơ hồi cầm điện thoại lên nhìn, lại là Tần Dật Hiên, vội vàng ngồi dậy.

“Anh, lúc này mới bảy giờ, có chuyện gì sao?” Khi Tô Song Song nhận điện thoại, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, hơi ngoài ý muốn, theo lý thuyết Tần Dật Hiên nên biết tật xấu ngủ nướng của cô, không có chuyện gì sao lại gọi điện thoại sớm như vậy.

Nghĩ như vậy, Tô Song Song cảm giác trong nháy mắt tỉnh táo hơn phân nửa, thông minh trở lại, cô quay đầu nhìn về phía bên cạnh trong nháy mắt, chỉ sợ Tần Mặc biết Tần Dật Hiên gọi điện thoại cho cô lại tức giận, nhưng khi cô quay đầu nhìn lại, sững sờ, cảm giác tỉnh táo hoàn toàn.

Tần Mặc lại không có ở trên giường! Hơn nữa anh đi lúc nào cô cũng không biết!

Khi Tô Song Song đang khiếp sợ quên nói chuyện, Tần Dật Hiên lên tiếng: “Đúng là có chút chuyện, Song Song, tay Cố Trọng bị thương, anh ta có vài lời không tiện lắm muốn nói với em, cho nên để cho anh thương lượng với em.”

“Cái gì! Anh Trọng bị thương lúc này?” Tô Song Song lập tức kinh ngạc, cô đứng dậy đi về phía phòng thay quần áo, định nhanh đi xem một chút.

“Ừ, không phải tổn thương nặng nề gì, nhưng trong một tháng không vẽ được, anh biết năng lực bắt chước của em rất mạnh, có thể bắt chước phong cách vẽ của anh ta, muốn cầu xin em giúp anh ta vẽ mấy tờ phác thảo tiếp theo.”

Tô Song Song nghe thế dừng bước, hơi không hiểu, chuyện này không phải chuyện lớn gì, tại sao Cố Trọng lại ngại nói.

“Không phải em còn có sáu ngày sẽ cử hành hôn lễ sao? Nếu giao tất cả những chuyện rườm rà như phác thảo và sửa bản thảo náy cho em đi làm, sợ rằng sẽ phải trễ lại hai ngày, cho nên anh ta không tiện mở miệng.”

Tô Song Song vừa nghe, trong nháy mắt nhớ tới, cô đây chính xác là cô dâu mới còn có rất nhiều chuyện phải đi làm, trên căn bản kín lịch trình, cô hơi khó xử.

Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song ở đầu kia trầm mặc, thở dài, rất tiếc nuối nói: “Nếu như không phải chuyện này rất quan trọng với Cố Trọng, anh ta sẽ không mở miệng vào lúc này, chỉ có điều Song Song, hôn lễ của em quan trọng nhất, anh sẽ từ chối anh ta…”

Tần Dật Hiên chính là muốn cho Tô Song Song tham dự chuyện manga, anh biết rất rõ tính tình của Tô Song Song, cho nên nửa câu đầu vừa nói ra, là anh biết cho dù Tô Song Song có khó khăn cũng không thể từ chối.

“Đừng! Không sao, em có thể giao một vài chuyện không cần em tham gia cho người khác làm, em nghe anh Trọng nói rồi, manga này quá quan trọng với anh ấy, nếu em đây bận rộn một chút này lại không giúp, thật sự quá không hề có suy nghĩ rồi.”

Quả thật Tô Song Song không đợi Tần Dật Hiên nói xong, đồng ý, còn quan tâm nói: “Ngày mai sẽ giao bản thảo đi, nếu không bây giờ em đi qua?”

“Được, anh thấy cảm xúc của Cố Trọng rất mất mát, anh cũng chạy tới, tránh cho xảy ra chuyện gì em không rời đi được.” Tần Dật Hiên nói xong một tiếng hẹn gặp lại với Tô Song Song, liền cúp điện thoại.

Anh nhìn điện thoại trong tay, nụ cười trên mặt đen tối không rõ, cho dù anh không thể ở cùng một chỗ với Tô Song Song, cũng muốn tranh thủ mỗi một phút mỗi một giây thời gian có thể ở chung với Tô Song Song, lần này có thời gian hơn một ngày chỉnh sửa bản thảo, chính là cơ hội khó có được.

Điện thoại vừa cúp, Tô Song Song vội vàng gọi một cú điện thoại cho Tần Mặc, nhưng không nghĩ đến Tần Mặc lại tắt máy, trong nháy mắt Tô Song Song hơi sợ, suy nghĩ một chút lại gọi một cú điện thoại cho Lục Minh Viễn, không nghĩ tới vẫn tắt máy, lúc này Tô Song Song hoàn toàn luống cuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.