Ngay sau đó sự chú ý của Tô Song Song đã bị bữa tiệc xa hoa hấp dẫn, nhà ăn chiếm một tầng trong năm tầng của tòa nhà, chẳng những có phân biệt đồ ăn Trung Quốc và đồ ăn của phương Tây, còn có một khu rất đặc biệt, rực rỡ muôn màu, hai măt Tô Song Song lập tức hiện lên hai trái tim.
“Tô tiểu thư?” Ngay tại lúc Tô Song Song còn đang định sẽ ăn thật nhiều , phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp, cô theo bản năng quay lại nhìn.
“Phó… Phó tổng?” Tô Song Song bất ngờ nói lắp, mà ánh mắt của Tô Mộ đứng ở bên cạnh cô lại nhìn chằm chằm.
Âu Dương Minh mỉm cười, tuy rằng anh khiến người ta có cảm giác trưởng thành chững chạc, nhưng thật ra anh chưa đến ba mươi tuổi, tuổi đời còn rất trẻ, trong sự thành thục lại mang sự ấm áp của mặt trời, đặc biệt hấp dẫn những thiếu nữ hơn hai mươi tuổi.
Âu Dương Minh là quản lí chuyên môn của trang web, cũng là phó tổng bên bộ phận truyền thông, thái độ của anh luôn lễ phép, ấm áp, không tự cao tự đại, bộ dáng giống như ngôi sao ở châu Âu, trở thành thần tượng trong lòng của nữ nhân viên trong công ty.
“Gọi tôi Âu Dương là được rồi.” Âu Dương Minh tháo kính mắt xuống khi nói chuyện, cả người nhanh chóng giảm đi sự cứng nhắc, anh nhìn thấy Tô Song Song liền cười nhẹ, vô cùng mê hoặc.
Tô Mộ nhìn đến mê người, nuốt nước bọt, Tô Song Song vừa mừng vừa lo, không nghĩ tới phó giám đốc lại bình dị gần gũi đến vậy.
“Anh… Anh khỏe chứ, phó tổng Âu Dương?”
“Hì hì…” Âu Dương Minh vừa nghe, nhìn không được liền cười khẽ, càng mang vẻ đẹp trai chói lóa của mặt trời, Tô Song Song tuy bị cười nhưng không thấy xấu hổ, ngược lại còn cười theo.
“Đúng rồi, tôi có thể gọi cô là Song Song được không?” Khóe miệng Âu Dương Minh vẫn mỉm cười như cũ, nhìn thấy xung quanh đã có vài nhân viên nhìn tới, anh vươn tay chỉ vào chiếc bàn gần cửa sổ, có ý bảo cô qua đó.
“Có thể! Đương nhiên là có thể!” Tô Song Song nói xong liền vội vàng kéo theo Tô Mộ mê trai đi theo Âu Dương Minh bước đi.
Ba người ngồi xuống, Tô Song Song nhìn thấy Âu Dương Minh gần gũi như vậy, đột nhiên có chút lo lắng.
“Hôm trước cô hình như gặp phiền toái, có sao không?” Dương minh cười hỏi, giọng điệu tự nhiên, khiến cho người khác cảm có giác anh và Tô Song Song quen biết đã lâu, không có một chút xa lạ.
Tô Song Song chớp chớp ánh mắt, nhớ lại bữa đó, cô chính là người cùng với phó tổng giám đốc ngồi ở quán cà phê, nhưng sau đó ngay cả câu nói cũng không để lại.
Trong lòng cô vừa xấu hổ vừa lo lắng, mạnh mẽ đứng lên, giải thích: “Lần trước con mèo của tôi có chút chuyện, cho nên tôi sốt ruột đi về, để anh ở lại đó một mình, thật là có lỗi!”
Tô Song Song đứng lên khiến chiếc ghế đằng sau phát ra tiếng “két” một tiếng. Vốn những nhân viên ngồi ở xa không hề chú ý tới Âu Dương Minh, nhưng bây giờ, tầm mắt mọi người đều tập trung ở bên này.
Tuy rằng các nhân viên đều đều e ngại Âu Dương Minh nên không dám lớn tiếng bình luận, nhưng mà không thể chịu đựng được khi nhiều người nói! Tô Song Song ít nhiều cũng nghe được những lời người ta nói.
Phần lớn là: Tô Song Song thật ra thân phận như thế nào, ngày đầu tiên liền được làm ở văn phòng tổng giám đốc, trở thành trợ lí của tổng giám đốc thần bí, còn cùng với người đẹp trai nhất tập đoàn Tần Thị Âu Dương có liên quan với nhau, xem ra đút lót không ít.
Tô Song Song cảm nhận được sự khó chịu trong lòng, nghe thấy những lời bàn tán kia, trong lòng chột dạ, cô thật sự rất oan uổng mà! Cô chỉ là người làm việc lặt vặt thôi, vả lại còn chọc giận tổng giám đốc nên đang đợi bị trừng phạt đó!
Cô theo bản năng cúi đầu nhìn Tô Mộ, chỉ thấy vẻ mặt cô ấy đang tiếc rèn sắt không thành thép, cô ngượng ngùng chớp mắt, chà chà váy của mình, bối rối ngồi xuống.
Âu Dương Minh bị Tô Song Song làm cho buồn cười, ánh mắt đều hiện lên tia vui vẻ, không để ý đến cô đang xấu hổ, cũng không để ý đến ánh mắt chung quanh. Dù sao anh cũng đã quen cảm giác bị mọi người nhìn chăm chú rồi.