Editor: Puck
Tô Song Song rất khó hiểu với việc Tần Mặc bỏ qua, cô lại mở trừng hai mắt về phía anh, chỉ có điều Tần Mặc vẫn không có phản ứng gì, chuyện ông cụ Tần lưu lại thành quyết định sung sướng dưới trạng thái Tô Song Song còn mông lung.
Đợi đến khi ông cụ Tần được đưa đi làm kiểm tra, Tô Song Song ngồi trên giường bệnh trong nháy mắt đã không chịu nổi rồi, ánh mắt của cô trừng đến tròn xoe nhìn Tần Mặc, Tần Mặc yên tĩnh ngồi bên cạnh, tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Tô Song Song chờ trong chốc lát, thấy Tần Mặc vẫn không cảm nhận được ánh mắt mang theo dao găm của mình, hơi thất bại đã lên tiếng: “Tần Mặc! Anh lúc đó và kịch bản ban đầu đưa ra vốn không giống nhau! Nếu ông nội ở lại, vậy anh và em...”
Tô Song Song nói đến đây nhìn Tần Mặc ngoảnh đầu nhìn lại, duỗi ngón tay chỉ vào anh rồi chỉ vào bản thân mình, tỏ vẻ mối thù sâu nặng nói: “Vậy phải làm sao bây giờ! Chẳng lẽ thật sự cử hành hôn lễ? Đây quả thực hồ đồ!”
Trên mặt Tần Mặc không có biểu hiện gì đặc biệt, anh nhìn Tô Song Song, ánh mắt rất thâm thúy, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng Tô Song Song lại cảm thấy hơi sợ hãi, giống như bị Tần Mặc nhìn lượng không khí đều không đủ như vậy.
“Sao... Làm sao vậy! Em nói có gì không đúng sao?” Tô Song Song cẩn thận ngẫm nghĩ, mình nói không có gì không đúng! Trong nháy mắt lượng không khí lại đủ.
Tần Mặc không trả lời Tô Song Song, anh đứng bật dậy, đi về phía Tô Song Song, Tô Song Song chỉ cảm thấy trong nháy mắt cảm giác quanh thân bị áp bức tăng mạnh.
Cô cười ha ha, theo bản năng định lui về sau, nhưng thân thể vừa động, mới ý thức được sau lưng là giường, vốn không lùi được.
Trong chốc lát này, Tần Mặc chạy đến bên cạnh Tô Song Song, cúi mạnh người xuống, hai tay chống hai bên người Tô Song Song, mặt gần sát mặt Tô Song Song trong nháy mắt.
Tô Song Song chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, ánh mặt trời trước mắt bị Tần Mặc che chắn, mặt của anh trong nháy mắt cách cô vô cùng gần, gần đến mức, Tô Song Song ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Tô Song Song ngửa thân thể ra sau theo bản năng, muốn cách mặt Tần Mặc xa một chút, nào ngờ, thân thể Tần Mặc lại nghiêng tới trước một chút, cho dù thế nào đi nữa mặt anh đều cách mặt Tô Song Song cùng một cự ly.
Hô hấp của hai người đan xen một chỗ, vô cùng mập mờ, Tô Song Song thoáng chốc cảm thấy tim mình lại giống như phát bệnh, từng tiếng “Thịnh! Thịch!” giống như luôn chấn động lên tận đầu, khiến cho cô khó thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
“Tô Song Song, bây giờ đã là tháng mười một, em còn chưa tới mười ngày cân nhắc, lấy hay không lấy anh làm chồng.”
Tần Mặc đột nhiên mở miệng, mang theo một chút mùi vị thuốc lá phun lên trên mặt Tô Song Song, ấm áp, lại khiến cho Tô Song Song không hiểu sao cảm thấy phía sau lưng mình rét lạnh.
Tô Song Song vốn định nói chuyện này quá gấp rút, cho cô thêm một chút thời gian nữa để cân nhắc, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ dọa người này của Tần Mặc, lời nói đến bên miệng, lại thay đổi, “Không... Không phải còn có mười ngày đó sao, để em suy nghĩ, ngẫm lại.”
Tần Mặc vừa nghe, không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ có điều bóng đen che giấu trên khuôn mặt càng thêm tối tăm, anh chậm rãi chống người dậy, bóng đen trên mặt cũng dần biến mất, lộ ra khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo.
Áp lực trước mặt trong nháy mắt biến ất, Tô Song Song lập tức cảm thấy nhẹ nhàng thở phào ra, cô cẩn thận đưa tay vỗ lên chỗ trái tim suýt chút nữa muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng trong lòng vẫn rất khinh bỉ tính tình chỉ ăn mềm sợ cứng của mình.
Chỉ có điều ngay sau đó Tô Song Song tự an ủi mình: Kẻ địch quá mạnh mẽ, cô cần dùng trí, không thể một mực chống lại, như vậy là ngu dốt!
Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Song Song trong nháy mắt cảm thấy thoải mái hơn, cô liếc mắt nhìn bình truyền nước nhỏ từng giọt, ánh mắt sáng lên, một bình truyền này sắp xong, cô cũng không cần ở lại chỗ này trừng mắt lớn mắt nhỏ với Tần Mặc nữa rồi.
Hành động mờ ám trong mắt Tô Song Song đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt Tần Mặc, anh liếc nhìn Tô Song Song thật sâu, ánh mắt đó giống như nhìn con thỏ trắng nhỏ hoàn toàn rơi vào sự khống chế của mình.
Đôi mắt Tô Song Song vốn sáng ngời trong suốt, bị Tần Mặc nhìn trong nháy mắt tối xuống, cô đảo tròng mắt, âm thầm định ấn chuông gọi sau lưng.
Chỉ có điều cô vừa mới đưa tay, Tần Mặc đã đưa tay chụp lên tay bị đâm kim truyền của cô, Tô Song lập tức sợ tới mức trợn tròn hai mắt, ngay sau đó đã nhìn thấy Tần Mặc đưa tay, định lấy kim tiêm ra.
Tô Song Song lập tức sợ hãi, vội vàng nhắm hai mắt lại, cảm giác băng dính y tá dán trên tay mình bị lột ra, thân thể Tô Song Song run lên theo bản năng, sau đó Tần Mặc rút tay ra, Tô Song Song sợ sẽ nhìn thấy máu, đôi mắt hé ra một khe nhỏ nhìn sang, không có màu đỏ.
Ngay sau đó Tô Song Song nhẹ nhàng thở ra, thu tay hơn run run đang lơ lửng giữa không trung về, cúi đầu xem xét, thậm chí ngay cả một vết bầm tím cũng không có, kim này rút ra có thể nói là hoàn mỹ!
Tô Song Song thật sự không ngờ Tần Mặc còn biết cái này, ngẩng đầu lên con mắt lóe sáng những vì sao nhìn Tần Mặc, càng thêm sùng bái anh có năng lực toàn năng, quả thật vóc người đẹp trai, các kỹ năng phụ khác cũng đạt điểm tối đa!
Tần Mặc ngược lại lơ đễnh, anh đưa tay kéo tay Tô Song Song, vừa dùng lực, kéo cô đứng dậy: “Anh đưa em về.”
Tô Song Song thật sự muốn về nhà nằm một lát, vừa rồi mới khóc đến đầu choáng váng, đôi mắt cũng đau, lại trải qua chuyện của ông cụ Tần, có thể nói là tâm tư và sức lực đều tiều tụy, Tô Song Song chỉ nghĩ đến tràn ngập tình cảm khi tiếp xúc thân mật với giường nhỏ ấm áp màu hồng phấn.
Mặc dù bây giờ cô rất muốn tách ra một lát với Tần Mặc, tránh né ánh mắt vô cùng nóng bỏng kia, nhưng quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, đã tối rồi, bệnh viện này hơi xa xôi, muốn thuê xe, chắc hẳn hơi mệt mỏi khó khăn.
Còn nữa, kinh tế của cô cũng thành vấn đề, cuối cùng Tô Song Song vì có thể tiết kiệm chút tiền xe hấp dẫn, rất không có khí tiết khẽ gật đầu.
Tần Mặc thấy Tô Song Song không tình nguyện khẽ gật đầu, cũng không tỏ vẻ gì, chỉ khó có được hỏi một câu săn sóc: “Có thể đi không?”
Tô Song Song khóc đến đầu choáng váng hồ đồ, trong lúc nhất thời không hiểu rõ câu hỏi lời ít mà ý nhiều này của Tần Mặc, sửng sốt một chút, mới phản ứng được, vội vàng dốc sức nhảy xuống giường.
Chỉ có điều nằm trên giường hơi lâu, lần này, hai chân mềm nhũn, nửa quỳ luôn trước mặt Tần Mặc, khi thân thể Tô Song Song mềm nhũn, Tần Mặc đã đưa tay định đỡ lấy cô, đáng tiếc đã chậm một bước.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Song Song quỳ trước mặt mình, nhưng Tần Mặc vẫn nhanh chóng đưa hai tay xách cô lên, nhìn khuôn mặt bánh bao của Tô Song Song nhăn lại, Tần Mặc vội vàng ôm lấy cô đặt lên trên giường.
Trong lòng Tô Song Song quả thật có một vạn con thảo nê mã lao nhanh qua, cô cảm giác mình nên đi coi bói, quả thật năm xui tháng hạn, mấy tháng này, trên thân thể không có một chỗ nào tốt.
Tần Mặc đã ngồi xổm xuống, vén quần bệnh nhân rộng thùng thình của Tô Song Song lên, kiểm tra đầu gối cho cô, xem xét, Tần Mặc nhíu mày trong nháy mắt, đầu gối Tô Song Song bị va xanh tím một mảnh, nhìn có vẻ đặc biệt khiến cho người ta đau lòng.
Tâm trạng Tần Mặc lập tức không tốt, sắc mặt âm trầm khó coi, Tô Song Song đau quá mức rồi, cúi đầu nhìn Tần Mặc ngồi chồm hổm trước mặt mình kiểm tra vết thương cho cô, không biết tại sao, trong nháy mắt cảm thấy chung quanh lạnh lẽo.
“Em có suy nghĩ không vậy?” Tần Mặc cúi đầu, đưa tay nhéo đầu gối bị va đến tím của Tô Song Song, Tô Song Song lập tức đau đến mặt nhăn lại.
Cô theo bản năng giơ chân lên, Tần Mặc lập tức đè chân cô xuống, duỗi bàn tay to, nhẹ nhàng vuốt ve đầu gối bị va đến tím, giúp cô lưu thông máu.
Tần Mặc có ý tốt, Tô Song Song lại đau đến gào khóc thảm thiết, hai tay túm lấy bả vai Tần Mặc, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Đau... Nhẹ chút... Nhẹ chút...”
“Tôi nói hai người có về không? Tôi đưa...” Bạch Tiêu vừa đẩy cửa ra, chỉ nghe thấy tiếng Tô Song Song nức nở mang theo tiếng cầu xin tha thứ, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Anh vội vàng quay lưng đi, hốt hoảng nói xin lỗi: “Thật... Thật sự xin lỗi! Cứ coi như tôi không hề nhìn thấy!” Anh vừa nói vừa đi ra ngoài, chỉ có điều lỗ tai dựng thẳng đứng, bước chân cũng hết sức thong thả, chính là vì nghe kỹ diễn trò.
Tô Song Song sắp đau đến mơ hồ, nhưng vẫn nghe thấy giọng Bạch Tiêu, nhưng cô nghe không hiểu lời anh nói, Tô Song Song đưa tay túm lấy tay Tần Mặc, không muốn để anh xoa nhẹ tiếp.
“Buông tay, anh làm đau em, Bạch tiên sinh, anh mau kêu bác sỹ giúp tôi!” Tô Song Song túm lấy tay Tần Mặc, Tần Mặc không nắm giữ tốt cường độ, hơi dùng lực một chút, Tô Song Song đau đến kêu ra tiếng, nước mắt thoáng chốc chảy ra.
Tần Mặc nhíu chân mày sâu hơn, một tay túm lấy hai tay nhỏ bé đang lộn xộn của Tô Song Song, hơi không kiên nhẫn nói: “Đừng lộn xộn, một chút nữa là được rồi!”
“Tôi đi! Tần Mặc lại có thể thô bạo như vậy, nhị manh hóa đừng sợ, tôi đây tới cứu cô!” Bạch Tiêu đưa lưng về nghe đoạn đối thoại này, trong nháy mắt mơ màng, cảm thấy Tần Mặc đây là bá vương ngạnh thượng cung, lại còn chơi Tô Song Song đến bị thương rồi, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Anh một tay che mắt, xoay mạnh người lại, cẩn thận liếc mắt nhìn, sau đó hơi sửng sốt, vội vàng bỏ tay che mắt ra, hơi không quá tin tưởng một màn trước mắt.
Tô Song Song đang dùng cả hai tay giãy dụa với Tần Mặc, vốn không có thời gian đi để ý đến Bạch Tiêu nói gì, làm cái gì, mà Tần Mặc vốn không thèm để ý đến anh ta.
Bạch Tiêu cứ đứng nguyên chỗ nhìn Tô Song Song có ý đồ dùng chân giẫm lên mặt Tần Mặc, mà Tần Mặc sợ làm Tô Song Song bị thương, trên tay vốn không dám dùng sức.
Bởi vì như vậy, anh tức thì đã bị Tô Song Song làm cho hơi sứt đầu mẻ trán, cuối cùng chỉ có thể bị ép cho bất lực, buông tay ra, không xoa lên đầu gối bị xanh tím một mảnh của cô nữa.
Hai người chiến đấu một trận, đương nhiên đã nhìn thấy Bạch Tiêu đứng bên cạnh bọn họ, vẻ mặt ngượng ngùng kinh ngạc, Bạch Tiêu giống như vẫn chưa hoàn hồn, hết nhìn Tần Mặc lại nhìn Tô Song Song.
“Hai người đang chơi gì vậy? Tiên phong như vậy?” Qua một khắc, Bạch Tiêu mới tìm được giọng nói của mình, ngơ ngác hỏi một câu.
Tần Mặc đứng lên, sửa sang lại quần áo và tóc bị Tô Song Song đá loạn kéo bậy, cúi đầu liếc mắt nhìn đầu gối của Tô Song Song, thấy vết máu bầm bị xoa nắn lan ra, đưa tay ấn chuông gọi.
Tô Song Song vừa nghe thấy tiếng chuông vang lên, biết Tần Mặc sẽ không tra tấn cô nữa, thở phào một cái, đưa tay lau nước mắt của mình, hít hít cái mũi nhỏ hồng hồng.
Lúc này Bạch Tiêu đã hoàn toàn lấy lại tin thần, thấy Tần Mặc và Tô Song Song không có ai để ý đến anh, chịu hết nổi mở miệng hỏi lại một lần: “Hai người đang chơi gì vậy? Đánh nhau?”
Tô Song Song xoa xoa cái mũi, đầu gối còn đau ê ẩm, bất mãn trừng mắt nhìn Tần Mặc, ngẫm nghĩ lại cảm thấy nếu giải thích chuyện này từ đầu thì quá phiền toái, dứt khoát lời ít mà ý nhiều tổng kết lại một câu, nói: “Anh ấy ngược đãi em!”
“... Phụt!” Đừng trách Bạch Tiêu không cho Tô Song Song thể diện, thật sự cái chữ ngược đãi kia, khiến cho anh trong nháy mắt nghĩ sai.