Một lát sau, Chiến Hâm thấy Nhâm Trạch cười, tâm trạng của Ôn Noãn cũng thay đổi, lo lắng nhìn Chiến Hâm.
“Ai nói tôi không có người đàn ông nào? Mắt anh bị đui sao? Người đàn ông của tôi đang ở đây này!” Chiến Hâm nói xong đưa tay ôm lấy cổ Ôn Noãn, hôn lên khuôn mặt của cậu.
Nhâm Trạch hoàn toàn không có phản ứng gì, chớp chớp mắt, rồi lập tức bật cười, hắn cười ra vẻ cực kỳ khó chịu.
Chiến Hâm lúc đầu còn không được tự nhiên nhưng thấy Ôn Noãn vui vẻ như thế, tâm trạng cũng nhẹ nhõm theo, lúc cô buông tay ra, Ôn Noãn lại đưa bàn tay to lớn của mình, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Nhâm Trạch cũng chưa từng nghĩ đến Chiến Hâm lại phản ứng như vậy, hắn nhíu mày, vô cùng nghiêm túc nói: “Hâm Nhi, cho dù em không chấp nhận tôi, cũng đừng tìm bừa một người để đối phó như vậy, em phải chịu trách nhiệm với cậu ta đấy.”
“Con mắt nào của anh thấy tôi đang đối phó, anh ấy so với anh không tốt hơn sao? Trẻ tuổi! Rất tốt với tôi! Cái quan trọng chính là anh ấy chưa kết hôn, cũng chưa có con! Càng chưa có......”
Chiến Hâm nói được một nửa thì dừng lại, nghĩ về chuyện của mười năm trước, cô ta lại cảm thấy nhục nhã.
“Hâm Nhi, anh biết em vẫn còn để bụng chuyện 10 năm trước, anh biết năm đó là em chịu oan ức, bây giờ đã trở về rồi, anh sai rồi!”
Nhâm Trạch nói cực kỳ chân thành, hai mắt hơi đỏ, Chiến Hâm vừa mới kiên định thì lại có chút dao động, Ôn Noãn cảm giác được Chiến Hâm đang bị dao động, cầm tay cô chặt hơn.
Chiến Hâm lập tức lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn Nhâm Trạch một cái, giọng nói đột nhiên nhẹ đi rất nhiều: “Chuyện năm đó là quá khứ rồi thì hãy để nó là quá khứ đi, Nhâm Trạch, tôi buông bỏ rồi, anh đi đi.”
Nhâm Trạch biết trong lòng Chiến Hâm thực sự vẫn có mình, cho tới bây giờ đều không ngờ tới có một ngày, Chiến Hâm lại dùng thái độ lạnh nhạt như thế của đối mặt với mình.
Hắn không cười nữa, tức giận nhìn Ôn Noãn, chỉ vào hắn, quát: “Chẳng lẽ em vì hắn sao? Chiến Hâm, em có chắc chắn hắn đối với em là thật lòng không?”
“Không cần anh quản việc của tôi, anh có thể quay lại thăm tôi, tôi thực sự rất hoan nghênh, còn những chuyện khác không cần nói thêm nữa.” Chiến Hâm nói xong làm tư thế tiễn khách, ý bảo hắn có thể rời đi.
Mặc dù Nhâm Trạch không cam lòng nhưng thấy thái độ Chiến Hâm kiên quyết như vậy, hắn cắn chặt răng, quay người bỏ đi.
Nhâm Trạch vừa đi, Ôn Noãn liền buông lỏng tay của Chiến Hâm ra, Chiến Hâm cúi đầu nhìn cầm lấy tay của Ôn Noãn, hơi uy hiếp nói: “Sao thế, bây giờ anh không muốn chịu trách nhiệm, thì cũng muộn rồi!”
“Cầm tay em rồi, thì anh chính là người của em!” lúc Chiến Hâm nói lời này rất có khí thế, Ôn Noãn vừa nghe xong bị cô chọc cười.
Chiến Hâm còn không biết cậu cười cái gì, có chút khó hơi hiểu, Ôn Noãn lập tức ôm Chiến Hâm vào lòng, cười của cực kỳ mãn nguyện.
Cậu cười lớn quá làm động vào vết thương phía sau lưng, Chiến Hâm lo lắng, đỡ lấy cậu, nhưng nhìn thấy cậu cười sảng khoái như thế, cuối cùng cũng nhẹ nhàng cười theo.
“Về sau anh nhất định sẽ đối tốt với em! Sẽ mang lại cho em những ngày tháng tốt đẹp!” Ôn Noãn vô cùng nghiêm túc nói, nhưng Chiến Hâm lại nở nụ cười.
“Ngày tháng tốt đẹp? Cuộc sống bây giờ của em không phải rất tốt sao? Ôn Noãn, tiền, em không thiếu!” Chiến Hâm nói xong trở lại ghế ngồi, nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn lại lắc đầu, cau mày, giọng nói vẫn như cũ: “Anh biết em không thiếu tiền, anh cũng không thiếu nhưng cái ngày tháng mà anh nói không phải về tiền, mà là cho em cảm thấy được vui vẻ, hạnh phúc!”
“Hâm Hâm, em bây giờ có vui vẻ không?”
Chiến Hâm bị Ôn Noãn hỏi như vậy, sửng sốt một chút, câu nói đó làm Chiến Hâm có chút ngượng ngùng, cô hơi hơi gãi đầu, ho nhẹ một tiếng hóa giải sự xấu hổ bây giờ.
“Tiểu tử thối, em lớn hơn anh nhiều tuổi, kêu tên buồn nôn như vậy làm gì chứ?” Chiến Hâm không dám nhìn vào mắt Ôn Noãn, luôn luôn cảm thấy ở trước mặt hắn, bản thân không có cách nào để kiên cường được.
“Nhưng là sau này anh là người đàn ông của em, em ở trước mặt anh chính là một cô gái nhỏ!” Ôn Noãn cười cực kỳ ấm áp.
Chiến Hâm không nói gì, mỉm cười.
“Hâm Hâm, có thể nói cho anh về chuyện của em và hắn ta không?” Ôn Noãn chờ một lúc lâu sau mới hỏi một câu.
Chiến Hâm đang tươi cười lập tức cứng ngắc, cảm giác như muốn phát hỏa nhưng nghĩ, mình cũng đã đồng ý sẽ chung sống cùng Ôn Noãn, chuyện quá khứ cậu cũng có quyền biết.
Chiến Hâm từ từ nói.
Quả thực chuyện xưa của cô và Nhâm Trạch thật sự không phải chuyện gì quá oanh liệt, chỉ là tình yêu đầu khi gặp được một thầy giáo đẹp trai.
Thời đại học Chiến Hâm gặp Nhâm Trạch, hắn là phụ đạo viên của bọn họ, tình khí của Chiến Hâm khi đó không có giống như bây giờ, cũng mềm yếu nhu nhược giống như những cô gái khác.
Có thể nói cô đối với Nhâm Trạch hết sức chung tình, cho nên lúc nào cũng đi theo sau hắn, chuyện này cả trường đều biết, cuối cùng trường cảm thấy sự việc này có ảnh hưởng không tốt tới hình ảnh của trường, nên đã cảnh cáo Nhâm Trạch, vì thế Nhâm Trạch đã xa lánh Chiến Hâm.
Ai biết có một ngày Chiến Hâm ở ký túc xá ăn cơm, đột nhiên ngất xỉu, khi tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trên người của Nhâm Trạch, mà hai người bọn họ đều không mặc gì.
Ngay sau đó cửa phòng bị mở ra, bị nhà trường bắt được, Nhâm Trạch hận Chiến Hâm, lúc ấy cuộc sống của Chiến Hâm vô cùng rối loạn, vô tình biết được thì ra chuyện này đều do bạn nữ cùng phòng kí túc với mình, mà cái bạn nữ đó cũng thích Nhâm Trạch.
Cuối cùng Nhâm Trạch đã chọn bạn nữ kia, đối cô mà nói đây là một sự sỉ nhục vô cùng kinh khủng, từ đầu tới cuối hắn ta không tin Chiến Hâm, quyết định đi nước ngoài, mà Chiến Hâm còn bị Chiến lão gia phạt, phải chuyển trường.
Chiến Hâm nói xong, nhìn Ôn Noãn, vốn dĩ cho rằng đây là truyện cấm kị, không ngờ chuyện mười năm trước, cô lại nói ra thoải mái như thế.
Ôn Noãn nghe xong, biếu cảm của cậu lại trở nên dịu dàng, cậu đưa tay kéo Chiến Hâm vào lòng, nhẹ nhàng của vỗ phía sau lưng cô, giọng nói cực kỳ ấm áp: “Em phải chịu uất ức rồi!”
Câu nói ấy vốn dĩ Chiến Hâm vẫn còn cứng rắn trong chốc lát liền bật khóc, tựa như mang tất cả những nỗi uất ức của mười năm qua xả hết ra.
Buổi tối, Ôn Noãn không có việc gì, từ bệnh viện dọn đến ngay nhà của Chiến Hâm, cậu rất tự nhiên, nhưng lại có chút cảm giác cẩn thận.
Chiến Hâm nghĩ, kéo hắn ngồi ở ghế sofa, nói: “Phí điện nước của phòng này anh cũng phải gánh vác một nửa, ok?”
Ôn Noãn vừa nghe xong, mắt sáng lên, gật đầu, nếu như có thể cậu hy vọng Chiến Hâm đến ở cùng với cậu, chỉ có điều phòng của hắn thực sự không thể so với ở đây được.
Cho nên cậu cũng không tiện nói ra, bây giờ có thể gánh vác một nửa của phí điện nước, cũng làm cho cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Không thành vấn đề chứ?” Chiến Hâm nói xong nhìn cậu cười, Ôn Noãn chỉ cảm thấy có một luồng máu nóng đang sục sôi trong người, cậu dừng lại một lúc, không quá thuần thục hôn lên đôi môi của Chiến Hâm.
Chẳng biết từ lúc nào hai người họ đã nằm trên giường, có chút không phải phép, bởi vì hai người đều là lần đầu tiên, cuối cùng vẫn là Ôn Noãn thuần thục hơn, họ cứ lăn qua lăn lại như vậy.
Chỉ có điều vai của Chiến Hâm hơi đau, hai người mới đầu cũng không thoải mái, đợi đến lúc trời bắt đầu hé sáng, rốt cục cũng hiểu nhau, bọn họ rốt cục cũng phối hợp hài hoà.
Vật lộn một hồi xong, hai người chìm vào giấc ngủ, điện thoại của Chiến Hâm đang kêu, cô mới tỉnh giấc, rõ ràng là ngủ tới tận chiều rồi, cô vội vã đứng dậy, lại phát hiện trên người chỗ nào cũng đau nhức.
Ôn Noãn cũng tỉnh giấc, ngồi dậy, nhìn Chiến Hâm, xem ra Chiến Hâm đang cảm thấy không được thoải mái, cậu đứng lên, người cũng có chút cứng đờ ôm lấy Chiến Hâm.
“A! Anh làm gì vậy!” Chiến Hâm ngạc nhiên, kéo lấy chăn, Ôn Noãn đi về phía trước, ôm cô vào phòng ngủ.
“Anh ôm em đi tắm rửa, ngoan!” giọng nói ngọt ngào này, làm cho Chiến Hâm cảm thấy có chút ngượng ngùng, sau đó nhẹ nhàng nở một nụ cười, mặt tràn đầy hạnh phúc.
Buổi chiều Chiến Hâm không có việc gì, Ôn Noãn không có xe, cô đưa hắn đi một đoạn, hắn muốn qua khách sạn một chút, cô cũng muốn đi cùng.
Hai người cùng bước xuống xe, Ôn Noãn cảm thấy được có gì đó không bình thường, bởi vì mọi người đang nhìn cậu bằng ánh mắt rất kỳ lạ, hơn nữa còn chỉ trỏ gì đó.
Đương lúc Ôn Noãn đi vào cửa, rốt cục đã hiểu được mọi người vì sao lại chỉ trỏ cậu, trên tường của khách sạn, dán tấm ảnh Chiến Hâm và Ôn Noãn ở cùng nhau, biểu hiện lại vô cùng thân thiết.
Tấm ảnh này xem như giải thích rất rõ rồi, nguyên nhân tại sao mọi người lại nhìn cậu kỳ quái như vậy, Chiến Hâm đi chậm hơn cậu hai bước, ngẩng đầu nhìn, nổi giận!
“Là ai làm vậy? Người nào?” Ôn Noãn lắc đầu, lúc này cậu không đi vào, mà là quay đầu lại nhìn Chiến Hâm, cười cực kỳ dịu dàng.
Chiến Hâm đột nhiên cảm thấy không ổn, thở dốc, cũng không nói được cái gì nữa, lúc Ôn Noãn mở miệng, bỏ cái kim cài ở trên ngực xuống.
Chiến Hâm nhìn kim cài trước mặt, chỉ cảm thấy hô hấp càng lúc càng nhanh, tâm trạng cũng cảm thấy khó chịu, năm đó, năm đó cũng chính là như vậy, bọn họ cũng bị người ta chỉ trỏ, sau đó Nhâm Trạch liền vứt bỏ cô.
Chiến Hâm nuốt nước miếng, cấm lấy cái kim cài đó của Ôn Noãn nắm thật chặt, cô đau đớn khẽ nhíu mày lại.
Ôn Noãn vừa nãy còn cười, giờ lại cảm thấy lo lắng, xem tay của Chiến Hâm, Chiến Hâm hất tay cậu ra, giận dữ hét: “Anh đi đi, còn giả bộ làm gì nữa?”
Ôn Noãn hơi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra được, lại bắt đầu nở nụ cười, cười nhìn Chiến Hâm, không biết vì sao lại tức giận như thế.
“Đồ ngốc, anh vốn dĩ là muốn xin thôi việc, dù sao anh đến đây chỉ là vì gặp em, bây giờ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em, anh vẫn nên quay lại với công việc ngày trước thôi, dù sao đó cũng là khách sạn của anh, ông chủ lại không quay về, công nhân đều nghỉ việc rồi!”
“Hả?” Chiến Hâm sửng sốt, phản ứng lại, có chút ngượng ngùng, muốn phát cáu nhưng nghĩ một lúc, sau đó lại nhào vào lồng ngực của Ôn Noãn, Ôn Noãn ngừng một chút, đưa tay ôm trọn người Chiến Hâm, trước mặt bao người, quan hệ của bọn họ không cần nói cũng đủ để tuyên bố cho mọi người biết rồi.
Có lẽ bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn yêu người đàn ông này nhưng cô biết, cái ôm của người đàn ông này rất quan trọng với cô, vậy là đủ rồi!
Chiến Hâm nghĩ đến đây, những ánh mắt kinh ngạc nhìn từ bốn kia dần dần biến thành sự ngưỡng mộ, cô còn hơi mỉm cười, ôm chặt Ôn Noãn.
Hơn nữa cô còn có thể khẳng định, sau này tình cảm của cô đối với người đàn ông này sẽ ngày càng sâu nặng, cô không bao giờ phải cô đơn nữa, bởi vì sự lo lắng và sợ hãi suốt mười năm qua rốt cục cũng có ánh mặt trời chiếu vào rồi, hơn nữa sẽ không biến mất.