Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 231: Chương 231: Tự mình cho em uống




Editor: Puck

Tần Mặc đứng ngoài cửa nhà trọ, gõ cửa, trong phòng trừ tiếng mèo kêu bén nhọn ra, không có động tĩnh gì khác nữa.

Lúc này Bạch Tiêu cũng theo tới, vừa nghe thấy tiếng kêu của Tứ gia, vội vàng tới gần phía trước, anh còn chưa nói gì, Tần Mặc biến sắc, lấy chìa khóa trong túi quần ra nhanh chóng mở cửa.

Cửa vừa mở ra, khoảng không gian đen kịt, tiếng kêu của Tứ gia trong phòng càng thêm rõ ràng, bén nhọn chói tai, Bạch Tiêu không nhịn được run lên, khẽ nhíu mày ghét bỏ.

Lòng của Tần Mặc cũng bị nhéo chặt trong khoảng không gian đen kịt này, cảm giác lo lắng chưa bao giờ có xông lên đầu, để cho anh bắt đầu cảm thấy không yên.

Tần Mặc không cần nhìn cũng có thể tìm được công tắc đèn phòng khách, anh đưa tay đặt lên công tắc, nhưng hơi do dự, chỉ sợ khoảnh khắc khi bật đèn lên sẽ nhìn thấy cảnh tượng anh không thể thừa nhận.

Bạch Tiêu đứng sau lưng anh nửa bước, thật sự hơi không chịu nổi tiếng mèo kêu như vậy, vừa định mở miệng, Tần Mặc đột nhiên bật đèn lên, tia sáng chói mắt chiếu vào khiến mắt anh híp lại, Tần Mặc cũng không quan tâm mở to hai mắt, tìm kiếm trong phòng.

Tần Mặc nhìn một vòng, không nhìn thấy Tô Song Song, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều chính bản thân anh biết, khoảnh khắc khi bật đèn đó, anh sợ nhìn thấy Tô Song Song nằm trong góc phòng, không nhúc nhích đến cỡ nào.

Thật ra Bạch Tiêu cũng có cảm giác không tốt, chờ anh thích ứng được với ánh đèn trong phòng thì nhanh chóng xoay đầu, quét mắt nhìn toàn phòng trọ một lần, không nhìn thấy Tô Song Song, anh cũng thở phào nhẹ nhõm theo.

Chỉ có điều ngay sau đó anh lại căm tức nhìn Tứ gia đang bị nhốt trong lồng, vừa nghe thấy nó còn ở đó kêu bén nhọn, Bạch Tiêu lập tức nhớ tới thời gian gần đây bị Như Hoa tra tấn, lập tức tức giận.

“Kêu la cái gì! Kêu nữa tao hầm mày!” Bạch Tiêu gầm nhẹ một tiếng, chỉ tiếc Tứ gia vốn không để ý đến anh, vẫn kêu từng tiếng bén nhọn như cũ.

Tầm mắt Tần Mặc rơi vào cháo vung vãi trên đất, vội vàng đi tới, ngồi xổm xuống, vừa thấy cháo đã khô, tim vừa bình tĩnh lập tức lại không khống chế được mà đập loạn lên.

Lực chú ý của Bạch Tiêu cũng chuyển từ Tứ gia về phía Tần Mặc, hộp cơm giữ ấm và cháo trên đất bị Tần Mặc che lại, Bạch Tiêu không nhìn thấy, chỉ có điều cho dù Tần Mặc không lên tiếng, Bạch Tiêu cũng cảm thấy không khí không thích hợp lắm.

Đợi đến khi Tần Mặc đứng lên, anh nhanh chóng quét một vòng trên đất, nét mặt vốn đang ghét bỏ Tứ gia trong nháy mắt nặng nề.

“Bây giờ tôi lập tức đi kiểm tra theo dõi, xem ai tới!” Còn không đợi Tần Mặc mở miệng, Bạch Tiêu đã ăn ý nói một câu, thấy Tần Mặc gật đầu, không dặn dò chuyện gì khác, anh vội vàng lấy điện thoại ra, bắt đầu sắp đặt từ xa.

Tần Mặc hạ thấp mi mắt liếc nhìn cháo trứng muối thịt nạc đã sớm khô khốc, cuối cùng mở miệng, ba chữ lời ít ý nhiều, lại lộ ra cảm giác cắn răng nghiến lợi: “Tần Dật Hiên.”

Bạch Tiêu vừa nghe ba chữ này, bừng tỉnh hiểu ra, anh đưa tay vỗ đầu mình một cái, trực tiếp kêu đầu điện thoại bên kia chủ yếu điều tra Tần Dật Hiên.

Không đến mười phút sau, điện thoại của Bạch Tiêu vang lên, tầm mắt Tần Mặc xoay qua chỗ khác, trong đôi mắt đào hoa lạnh lẽo lộ ra mong đợi và lo âu vốn không hề thuộc về anh.

Bạch Tiêu cũng rất khẩn trương, về công hay tư anh đều không hy vọng Tô Song Song xảy ra chuyện gì. Về công, Tần Mặc điên lên, anh cũng đừng nghĩ có cuộc sống tốt đẹp, về tư, anh có ấn tượng rất tốt với Tô Song Song, cũng không thích cô xảy ra chuyện gì.

Chỉ có điều Bạch Tiêu vừa nghe đầu điện thoại bên kia báo lại, nhíu mày lại trong nháy mắt, dáng vẻ nghi ngờ kinh ngạc, anh cúp điện thoại, nhìn về phía Tần Mặc, suy nghĩ một chút, khi nói ra khỏi miệng thật ra chính bản thân anh cũng cảm thấy rất không thể tin.

“Bọn họ báo cả ngày hôm nay Tần Dật Hiên đều ở công ty? Mà camera giám sát trong thang máy khu nhà này cũng chỉ nhìn thấy một mình nhị manh hóa, chỉ có điều, lúc đi ra không có...”

Bạch Tiêu đột nhiên nghĩ đến cái gì, cắn răng, hơi không cam lòng, suy đoán nói: “Chẳng lẽ Tần Dật Hiên đã sớm có tính toán thần không biết quỷ không hay mang nhị manh hóa đi?”

Nói đến đây, Bạch Tiêu càng thêm tự trách trong lòng, anh vẫn luôn phụ trách mảng an toàn, lần này thật sự khiến Tô Song Song biến mất rồi, anh khó chối tội này!

“Điều tra ghi chép xuất cảnh ngày hôm nay, kể cả máy bay tư nhân cũng không bỏ qua.” Tần Mặc cau mày, tầm mắt lại rơi vào cháo rơi vãi đầy trên mặt đất.

Lúc này lòng anh giống như cháo trên đất, rối tung rối mù, từ khi sinh ra đến nay trừ lúc cha mẹ qua đời ra anh chưa từng có khoảnh khắc nào hốt hoảng như thế.

Tần Mặc không biến sắc hít một hơi thật sâu, đè lo lắng trong lòng xuống, ít ra anh có thể khẳng định nếu người thật sự rơi vào tay Tần Dật Hiên, ít nhất cậu ta sẽ không làm tổn thương Tô Song Song.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt Tần Mặc hơi híp lại, lộ ra vẻ sát khí, mặc dù Tần Dật Hiên sẽ không làm tổn thương đến thân thể Tô Song Song, nhưng ai biết được tên điên kia có làm tổn thương đến thần trí Tô Song Song không.

“Tập trung quan sát Tần Dật Hiên, đừng để cho cậu ta chạy đi.” Mặc dù Tần Mặc biết Bạch Tiêu đã sớm dặn dò người của họ, nhưng vẫn không yên lòng lại nói một câu, giống như có như vậy mới có thể khiến cho thần kinh căng thẳng của anh hơi thả lỏng một chút.

Lúc này Tần Dật Hiên đang ở trong căn hộ nhà mình, anh cầm một ly rượu đỏ ngồi dựa vào bên giường, cúi đầu quan sát die,n; lầu dưới, mắt dài mảnh nheo lại, khẽ nhếch môi, không che giấu được đắc ý nơi khóe mắt đuôi mày.

Anh quay đầu lại liếc nhìn Tô Song Song vẫn còn ngủ mê man trên giường, nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, để cho anh có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở kéo dài của Tô Song Song.

Từng tiếng từng tiếng, giống như tiếng nhạc hay nhất với Tần Dật Hiên, để cho cả người anh thả lỏng theo.

Một ly rượu đỏ xuống bụng, khuôn mặt vô cùng tái nhợt của Tần Dật Hiên nhuộm lên chút đỏ ửng, anh tiện tay ném ly rượu đỏ trong tay xuống đất, ly rượu đỏ rớt trên thảm lông, không tiếng động rơi xuống đất.

Anh chậm rãi xoay người, tựa vào bệ cửa sổ, dưới ánh đèn lờ mờ chiếu lên trong phòng nhìn chăm chú vào Tô Song Song đang nằm trên giường hô hấp đều đều.

Giờ phút này giống như quay lại khi còn bé, khi đó anh thường thừa dịp Tô Song Song ngủ thiếp đi, đi tới trong phòng cô len lén nhìn cô chăm chú.

Đột nhiên trong mắt Tần Dật Hiên lộ ra tham lam không hề đè nén, anh nhắm mắt lại, từ từ hít sâu một hơi, lúc mở ra đè nén đó đã hoàn toàn mất đi, lộ ra tham lam không hề che giấu chút nào.

Tần Dật Hiên chậm rãi đi về phía giường, đi tới bên giường, anh ngồi bên cạnh người Tô Song Song, dưa tay nhỏ gầy hơi trắng quá đáng nhẹ nhàng vén tóc dính đầy trên mặt Tô Song Song ra sau tai.

Hy vọng mong đợi xa vời này đã chôn giấu quá lâu trong lòng anh, lâu đến mức khiến cho anh cảm thấy đè nén, đợi đến một ngày anh thật sự có thể không hề e ngại mà chạm vào Tô Song Song thì chấp niệm đó đã thành điên cuồng.

Tần Dật Hiên đang lầm bầm lầu bầu giống như Tô Song Song đang ngủ say nói mê, lộ ra vẻ hả hê nhỏ giọng lẩm bẩm: “Song Song, đợi đến ngày mai, Tần Mặc sẽ phát hiện ‘em’ đã ra nước ngoài.”

Anh nói đến đây nhếch môi cười, trong nụ cười đều là hài lòng, tiếp tục nói: “Sau đó anh ta sẽ ra nước ngoài tìm em, đợi đến khi anh ta biết thật ra em đang ở bên cạnh anh, khi đó đã trễ rồi, khi đó em nhất định sẽ yêu anh đấy...”

Mặc dù Tô Song Song đang trong giấc mộng, cũng cảm thấy lo lắng, hô hấp của cô dần dồn dập, chân mày cũng hơi nhíu lại, Tần Dật Hiên nhìn mặc dù Tô Song Song còn đang ở trong giấc mộng cũng xa lánh mình, trong lòng lại khó chịu.

Anh đưa tay định chạm vào Tô Song Song lần nữa, nhưng bàn tay đưa ra được một nửa, lại thu lại, anh nghiêng người, đôi môi hơi lạnh nhẹ nhàng chạm vào trán Tô Song Song, lộ ra thành kính khó có thể diễn tả thành lời.

Khoảnh khắc khi Tần Dật Hiên đứng dậy, trong mắt lộ ra chấp niệm thật sau, anh trịnh trọng gằn ra từng câu từng chữ: “Song Song, rất nhanh... Rất nhanh trong lòng trong mắt em chỉ biết một mình anh! Chỉ có một mình anh!”

Ngày hôm sau, Bạch Tiêu nhận được tin tức, một người có quan hệ với Tần Dật Hiên lặng lẽ mang theo một cô gái ngồi máy bay tư nhân đi nước Mỹ.

Tần Mặc nhận được tin tức này, vốn không hề đắn đo, ngồi lên luôn máy bay tư nhân đuổi theo, Bạch Tiêu đương nhiên không yên lòng để Tần Mặc bệnh còn chưa hết đi một mình, đi nước Mỹ cùng cậu ấy.

Buổi tối hôm đó, Tô Song Song dần tỉnh lại, khoảnh khắc khi tỉnh lại, nhìn căn phòng xa lạ, cô hơi mơ hồ, chống thân thể định ngồi dậy, lại phát hiện cả người không có sức lực.

Cô đưa tay day day huyệt thái dương giật giật, lật người, cuối cùng vẫn chấp nhận nằm trên giường.

Tô Song Song nằm trên giường nỗ lực hồi tưởng lại chuyện lúc trước, lúc này mới nhớ tới, người cuối cùng cô gặp chính là Tần Dật Hiên, hơn nữa... Hình như Tần Dật Hiên đánh cô hôn mê.

Tô Song Song nghĩ như vậy, mắt đột nhiên trợn to, cô dùng hết toàn lực ngồi dậy, vừa ngồi dậy, cảm giác tay chân bủn rủn càng thêm rõ ràng, giờ phút này, Tô Song Song mới phát hiện ra được hơi khủng hoảng.

Cô hốt hoảng quay đầu nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện ra nơi này hình như là phòng ngủ của Tần Dật Hiên, hô hấp của Tô Song Song dần dần nặng nề.

Cô há miệng định kêu cứu, vừa mở miệng, lại phát hiện giọng khàn khàn hết sức khó chịu, cho dù cô dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể phát ra âm thanh rất nhỏ như mèo kêu.

Khi Tô Song Song hoang mang lo sợ, cửa phòng mở ra từ bên ngoài, cửa vừa mở ra, Tô Song Song đã nhìn thấy Tần Dật Hiên bưng khay đồ ăn.

Khoảnh khắc khi Tô Song Song nhìn thấy Tần Dật Hiên, thái độ đông lại trong nháy mắt, ngay sau đó vẻ mặt cô từ kinh ngạc chuyển thành đau đớn, cô nuốt nước miếng một cái, cảm giác cuống họng đã trơn ướt, khó khăn mở miệng hỏi: “Anh... Tại sao?”

Tần Dật Hiên vừa nghe giọng nói khàn khàn của Tô Song Song, hình như rất không hài lòng, nhíu mày, bước nhanh hơn, đi tới bên cạnh người Tô Song Song, anh giống như không nghe thấy câu hỏi của Tô Song Song, tự nhiên đặt chén cháo ly trà lên trên bàn.

Tần Dật Hiên cầm ly trà, tự thử nhiệt độ, thấy nhiệt độ vừa phải, lúc này mới đưa nó đến bên miệng Tô Song Song, đau lòng nói: “Em ngủ một ngày một đêm, uống chút trà thấm giọng đi.”

Tô Song Song nhìn lên khuôn mặt giả vờ ngây ngốc của Tần Dật Hiên trước mặt, trong nháy mắt cảm thấy anh càng thêm xa lạ, Tô Song Song vung tay lên định hất đổ ly trà bên cạnh khóe miệng, chỉ tiếc vừa nhấc tay lên, đã mềm nhũn, vốn không có hơi sức.

Tay của cô vừa đưa lên được một nửa, một tay khác của Tần Dật Hiên đã túm lấy tay cô, Tần Dật Hiên không hề bất mãn, trong mắt lộ ra cưng chiều giống trước kia, chỉ có điều cưng chiều này lại lộ ra cuồng nhiệt không hề che giấu được.

“Ngoan, uống nước, nếu không cổ họng của em không chịu nổi.” Tần Dật Hiên nói xong lại đưa ly qua, ly thủy tinh ấm áp chạm lên đôi môi khô khốc của Tô Song Song, Tô Song Song lập tức quay đầu đi tránh cái ly, vốn không chịu phối hợp với Tần Dật Hiên.

Tần Dật Hiên cũng không tức giận, cưng chiều thở dài, hình như coi phản kháng như vậy của Tô Song Song là đứa bé làm nũng tùy hứng, anh nhẹ nhàng lắc lắc cái ly trong tay, không nhanh không chậm nói: “Nếu em không ngoan ngoãn uống, anh sẽ tự mình cho em uống.”

Hai chữ tự mình, Tần Dật Hiên kéo dài, vẻ ám chỉ rất sâu, Tô Song Song phản ứng chậm hơn nữa, cũng cảm thấy không đúng lắm, cô đang do dự, mắt thấy Tần Dật Hiên uống một ngụm trà, đưa về phía miệng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.