Editor: Puck
Tô Song Song đột nhiên dừng bước xoay người nhìn Tần Dật Hiên cũng bởi vì nguyên nhân này, chỉ có điều lúc xoay người mới nhớ ra vừa rồi mình quá gấp gáp, lại quên mất anh trai ở sau đầu, thật sự quá không biết xấu hổ, nên không hỏi ra miệng.
“Ở phòng bệnh 304 lầu ba.” Tần Dật Hiên cười híp mắt nói, cũng không xuống xe, ở trong xe khoát khoát tay áo với Tô Song Song, ý bảo cô đi đi, “Em đi đi, anh không tiện đi vào, ở đây đợi em.”
“Ừm!” Tô Song Song biết lập trường của Tần Dật Hiên, gật đầu cảm kích với anh, xoay người chạy vào bên trong, cô chỉ sợ Tần Mặc lại giả vờ ngớ ngẩn không chịu yên ổn ăn cơm, khiến thân thể mình xong rồi.
Khi Tô Song Song một đường chạy như điên đến phòng 304 lầu ba thì cô đột nhiên hơi sợ sệt, Tô Song Song nhìn cửa phòng bệnh mở một kẽ hở, cắn môi, đang nghĩ đi vào câu đầu tiên nên nói gì.
Khi Tô Song Song đang rối rắm muốn chết, cô đột nhiên nghe thấy Tần Mặc mở miệng nói chuyện với ai đó: “Nói.” Một chữ nhạt nhẽo, lộ ra lạnh lẽo vô hạn.
Tô Song Song thấy trong phòng bệnh của Tần Mặc có người, nên dừng lại, không đẩy cửa ra, chỉ có điều cứ như vậy rời đi lại hơi không cam lòng, dứt khoát đứng bên ngoài đợi.
Đột nhiên nhớ ra giọng nói của người phụ nữ trong phòng bệnh, giọng của người phụ nữ này, Tô Song Song còn hết sức quen thuộc, lại là Thẩm Ôn Uyển!
Tô Song Song hơi kỳ quái đưa người tiến lên phía trước dò xét, cẩn thận dựa sát vào, vị trí này vừa vặn có thể thấy bóng lưng của Thẩm Ôn Uyển, ngăn trước người Tần Mặc, Tô Song Song không thấy rõ vẻ mặt của Tần Mặc.
“A Mặc, em biết tâm ý của anh, em hiểu tất cả!” Thẩm Ôn Uyển nói xong câu này, đột nhiên xoay người lại ôm Tần Mặc.
Tô Song Song lập tức sững sờ ngoài cửa, cô chớp chớp mắt, lui mạnh về sau một bước, giống như không quá tin tưởng lại tiến tới.
Cô liếc mắt nhìn, Tần Mặc rõ ràng không đẩy Thẩm Ôn Uyển ra, đây rốt cuộc trò kịch gì!
Ngay sau đó mê muội dời núi lấp biển đánh úp tới, Tô Song Song lại lui về sau mấy bước, đứng nguyên tại chỗ, định đi, nhưng phát hiện mình quá mức bàng hoàng, bước chân vốn không bước ra được.
Trong phòng, Tần Mặc nhìn Thẩm Ôn Uyển đang ôm mình, trên mặt không có vẻ gì đặc biệt, một lát sau, anh lạnh lùng nhìn lướt qua Thẩm Ôn Uyển, lặng lẽ nói: “Có thể?”
Trong mắt Thẩm Ôn Uyển tràn đầy nước mắt, cô hít hít cái mũi khéo léo, giống như rất uất ức, cô chậm rãi lui về sau một bước, đưa tay vuốt ve chơi đùa mái tóc dài khêu gợi sau lưng.
“A Mặc...” Thẩm Ôn Uyển gọi mềm mại uyển chuyển, hết sức câu người, Tần Mặc lại ngoảnh mặt làm ngơ, khẽ nhấc mắt, lạnh lùng nhìn lướt qua cô ta.
Thẩm Ôn Uyển lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo này của Tần Mặc dọa sợ đến co rụt lại, nhưng mà nghĩ đến nhiệm vụ của mình, chỉ có thể nhắm mắt bước lên phía trước, vẫn quấn lấy Tần Mặc như cũ.
Tô Song Song đứng ở ngoài cửa, hít một hơi thật sâu, cô quay đầu lại nhìn cửa phòng bệnh mở một nửa, tiếng gọi khẽ kia của Thẩm Ôn Uyển, tất cả đều rơi vào trong tai cô.
Tô Song Song chỉ cảm thấy mỗi tế bào mạch máu toàn thân đều đang kêu gào khó chịu, muốn bãi công, cô đưa tay nhỏ bé vỗ mạnh lên hai gò má của mình.
Tô Song Song thở ra một hơi thật dài, rồi xoay người tiến thẳng vào phòng, trong lòng Tô Song Song tức giận, không hề khách khí tung thẳng một cước đá văng cửa phòng bệnh, “Rầm!” một tiếng, bị sợ đến Thẩm Ôn Uyển thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tần Mặc lại hết sức trấn tĩnh, bệnh viện này là bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa của anh, an ninh làm hết sức tốt, có bất kỳ uy hiếp gì sẽ không kéo mọi người tiến đến, cho nên giờ phút này anh chỉ ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa.
Khi Tần Mặc nhìn thấy Tô Song Song đứng ngoài cửa, hia tay chống nạnh dáng vẻ tức giận, cả người hơi sửng sốt, ngay sau đó mặt than ngay lập tức rạn nứt, anh hé miệng, định nói gì.
Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé tức giận của Tô Song Song, ánh mắt lại nhìn Thẩm Ôn Uyển đã khôi phục bình tĩnh, trong nháy mắt hiểu ra, người phụ nữ này là một cái bẫy, chính là để cho Tô Song Song nhìn thấy cảnh này.
Ánh mắt Tần Mặc hơi híp lại, Thẩm Ôn Uyển bị sợ đến lui về sau một bước theo bản năng.
Tô Song song trừng tròn trịa đôi mắt, tầm mắt đầu tiên quét lên người Thẩm Ôn Uyển rồi quét sang Tần Mặc, thấy dáng vẻ Tần Mặc như vậy, Tô Song Song hơi không tin tưởng, theo bản năng đưa tay dụi dụi mắt mình.
Lấy tay ra, Tần Mặc trước mắt vẫn là dáng vẻ này, Tô Song Song lập tức không biết rõ đây là thế nào, sao Tần Mặc lại giống như dân châu Phi chạy nạn.
Tần Mặc ở đối diện mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro nhạt nhăn nhăn nhúm nhúm, tóc cũng loạn lên, râu trên cằm dài ra, là dáng vẻ chú chán chường.
Hình như Tần Mặc không tự biết, vẫn nhìn Tô Song Song, Tô Song Song vốn rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi chán nản này của Tần Mặc, hơn nữa đảo qua đống tài liệu bên cạnh Tần Mặc, không khỏi hơi mềm lòng.
Chỉ có điều Tô Song Song vẫn không quên mục đích mình tiến vào đây, cô đưa một cánh tay chỉ Thầm Ôn Uyển, hỏi Tần Mặc: “Anh thích cô ta?”
Tần Mặc vừa nghe, trong nháy mắt nhíu mày, hình như rất không bằng lòng trả lời câu hỏi thiếu dinh dưỡng lãng phí chỉ số IQ của anh, nhưng mà thấy vẻ mặt thành thật của Tô Song Song, anh lập tức lắc đầu, phủ nhận.
Tô Song Song thấy Tần Mặc lắc đầu, mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng thật ra trong lòng thở phào một cái, cô bĩu môi, tiếp tục hỏi: “Vậy sao anh để cô ta ôm anh!”
Thẩm Ôn Uyển vốn rất yên tĩnh, nhưng mà thấy dáng vẻ Tô Song Song giống như bà xã bắt tiểu tam, cô không chịu nổi nữa, cô cũng học Tô Song Song, hai tay chống nạnh, vẻ mặt còn hung ác hơn Tô Song Song.
“Cô là ai! Dựa vào cái gì mà cô can thiệp vào chuyện a Mặc có yêu tôi hay không?” Giọng nói bén nhọn rít đặc từ cuống họng hỏi ngược lại Tô Song Song.
Tô Song Song nhìn chăm chú vào Tần Mặc, trong mắt vốn không có Thẩm Ôn Uyển, mà từ đầu tới cuối Tần Mặc cũng chưa từng để Thẩm Ôn Uyển vào trong mắt, lúc này thấy Tô Song Song không hề chớp mắt nhìn mình chằm chằm, anh cũng nhìn chăm chú vào cô, chờ Tô Song Song nói tiếp.
Hai người kia tự động gạt Thẩm Ôn Uyển ra ngoài, khiến mặt Thẩm Ôn Uyển lúc đỏ lúc trắng, cô bị chọc tức cắn răng nghiến lợi, nhưng vì e ngại Tần Mặc ở đây, cô cũng không dám càn rỡ.
Thẩm Ôn Uyển chỉ có tức giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào Tô Song Song, hy vọng có thể dùng phẫn nộ của mình, khiến Tô Song Song chú ý, nếu không về phương diện phách lối cô cũng không náo loạn nổi, còn thể hiện ưu thế của cô như thế nào!
Thẩm Ôn Uyển tức giận quơ quơ tay mình, Tô Song Song vốn không muốn để ý tới Thẩm Ôn Uyển, nhưng đột nhiên cảm thấy có một luồng ánh sáng bạc đập vào mắt hơi đau.
Cô theo bản năng quay đầu tránh, đợi đến khi trở lại bình thường, nghe được một tiếng “Cạch!” Hình như có thứ gì đó rơi trên đất, âm thanh rất nhẹ, nhưng không trốn được lỗ tai Tô Song Song.
Tô Song Song tò mò cúi đầu xuống nhìn lướt qua, khi nhìn thấy rõ đồ vật trên mặt đất cô cảm thấy lòng mình bị thắt chặt lại.
Ngay sau đó Tô Song Song bỗng nhiên ngẩng đầu, trợn to cặp mắt nhìn thẳng vào Thẩm Ôn Uyển, cho tới nay, Tô Song Song cho Thẩm Ôn Uyển ấn tượng chính là một con thỏ nhỏ dễ bắt nạt, nào từng nhìn thấy vẻ mặt “Hung ác” như thế.
Thẩm Ôn Uyển vốn còn rất phách lối, bị Tô Song Song nhìn chăm chú trong nháy mắt thì không còn sức lực, cô cố tỏ vẻ trấn tĩnh lắp ba lắp bắp vặn hỏi: “Nhìn... Nhìn cái gì! Chưa từng thấy người đẹp hả!”
Tô Song Song càng nhìn Thẩm Ôn Uyển càng cảm thấy không thích hợp, cô chuyển mắt một cái, đột nhiên ý thức được cái gì, chỉ có điều ý nghĩ này làm cho cô kinh hãi, rất muốn trốn tránh.
“Sao vậy?” Tần Mặc phát hiện Tô Song Song không thích hợp, còn tưởng rằng cô có chỗ nào không thoải mái, hỏi một câu, Tô Song Song nghe được giọng Tần Mặc, đột nhiên lấy lại tinh thần từ trong thế giới thứ hai của mình.
Cô há to miệng, chỉ có điều lời vừa nói ra, trong nháy mắt thay đổi, “Vậy sao anh để cho cô ta ôm anh?” Tô Song Song lại lặp lại một lần lời vừa nói.
Chỉ có điều lần này cô không cho Tần Mặc cơ hội mở miệng, Tô Song Song nói thẳng: “Chẳng lẽ để dẫn dụ chủ mưu sau màn?”
Tô Song Song đột nhiên chuyển mũi nhọn về phía Tần mặc, khiến Thẩm Ôn Uyển và Tần Mặc đều bất ngờ, tất cả tầm mắt của hai người bọn họ đều tập trung trên người Tô Song Song, hình như không biết rõ Tô Song Song như vậy là làm sao, kích động như thế nào, lại đột nhiên trở nên sắc bén như thế.
“Tại sao không nói chuyện? Chẳng lẽ lần trước anh cũng gạt em, Tần Mặc, một ngày anh đùa giỡn bao nhiêu lần vậy?”
Tô Song Song chỉ có bị chọc giận mới trở nên sắc bén như thế, lúc này mặc dù cô bàng hoàng, nhưng vẫn không đến mức chọc đến điểm mấu chốt, cho nên vốn không biến thân thành Tô sắc bén, cô cũng chỉ có thể vắt hết óc, lấy hết những âm mưu trong tuồng chèo ra rồi.
Tần Mặc không rõ chân tướng nhìn Tô Song Song, không rõ vì sao trong lòng cô mình lại thành không thể tin, nghe Tô Song Song chất vấn mình, Tần Mặc trầm mặc không nói.
Thẩm Ôn Uyển vừa nghe thì ra là Tô Song Song hiểu lầm Tần Mặc, trong lòng mừng rỡ, không che giấu được hài lòng trong mắt.
Tô Song Song thấy Tần Mặc không nói lời nào, càng làm trầm trọng hơn, đôi mắt trừng đến tròn trịa nhìn anh, hung dữ nói: “Anh không nói có phải chính là chấp nhận không?”
Tần Mặc lắc đầu, chỉ có điều Tô Song Song làm như không nhìn thấy, cô hết sức kiểu cách hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Tần Mặc, suy nghĩ một chút tiến lên luôn, một tay túm lấy áo nhăn nhúm của Tần Mặc.
Tô Song Song khẽ nghiêng người sang, vừa đúng lúc đưa lưng về phía Thầm Ôn Uyển, cô nhìn Tần Mặc, mở lớn hai mắt, Tần Mặc thấy Tô Song Song nháy mắt, không biết rõ ràng, vẫn là vẻ mặt mối thù sâu nặng.
Trong lòng Tô Song Song nhanh chóng hận thù nặng nề với Tần Mặc mãi không thông suốt, hận không thể lập tức gõ anh, gõ cho chỉ số EQ cao lên chút.
Tô Song Song cảm thấy tiếp tục như vậy, cô không chiếm được thứ mình muốn, cô quay đầu lại nhìn Thẩm Ôn Uyển đang xem trò vui bên cạnh, ánh mắt Tô Song Song hung thần ác sát, trong nháy mắt làm chấn động khiến Thẩm Ôn Uyển sợ hãi.
“Cô nhìn cái gì mà nhìn, có gì để nhìn, đi ra ngoài!” Tô Song Song gầm lên giận dữ, đừng nói Thẩm Ôn Uyển, ngay cả Tần Mặc đều sửng sốt sững sờ, anh không rõ ràng Tô Song Song đây là làm sao.
Thẩm Ôn Uyển đương nhiên không nghe lời Tô Song Song nói, chân mày cau lại, dáng vẻ có phải cô bị xà tinh bệnh * không, ai nhìn dáng vẻ của cô, đừng nói đi ra ngoài, ngay cả động đậy cũng không nhúc nhích.
(*) xà tinh bệnh: Ngôn ngữ Internet, ỵ́ chỉ “Bệnh tâm thần” . Giọng điệu càng chế giễu hơn “Bệnh tâm thần”, không mang theo ác ý mạnh mẽ.
Nguồn xuất xứ: Video clip Internet —— tuyệt đối không ngờ! Gió rét lạnh, Hứa Tiên nhìn thấy tiểu Thanh đang dùng nước lạnh tự dội lên người trong sân , nên vội vàng tiến lên cướp lấy thùng nước. Hứa Tiên tức giận hỏi: “Tại sao ngươi tự làm hại mình như vậy?” Tiểu Thanh xoa xoa hai mắt khóc đến đỏ, nói: “Tối hôm qua ta nghe thấy tỷ tỷ nói với ngươi ở trên giường, xà tinh bệnh mới thích ngươi.” (Nguồn: Baike)
Tô Song Song cũng biết mình không đuổi được Thẩm Ôn Uyển đi, cô liếc mắt nhìn Tần Mặc, lạnh lùng nói ra: “Hôm nay hai chúng ta có thù có oán gì, tôi cũng muốn nói riêng rõ ràng với anh, sau khi nói xong tôi và anh cầu về cầu đường về đường!”
Tô Song Song nói xong hơi ngửa đầu về phía Thẩm Ôn Uyển, ý tứ rất rõ ràng, Thẩm Ôn Uyển không ngờ tính công kích của Tô Song Song đột nhiên trở nên mạnh mẽ làm sao, hơi không biết làm sao nhìn Tần Mặc.
Tần Mặc vốn không liếc mắt nhìn Thẩm Ôn Uyển, lạnh như băng ra lệnh: “Đi ra ngoài!”
Thẩm Ôn Uyển vốn còn định giãy giụa hai cái, nhưng đối mặt với thái độ lạnh lẽo của Tần Mặc, cô thật sự không dám, chỉ có thể hung dữ liếc Tô Song Song, rồi ảo não đi ra ngoài.
Trước khi Thẩm Ôn Uyển đi ra, Tô Song Song cũng không nhàn rỗi, cô lớn tiếng kêu la: “Tôi nói cho anh biết, Tần Mặc anh đừng mỗi một ngày coi tôi như con ngốc, từ nay về sau tôi và anh ân đoạn nghĩa tuyệt! Cắt áo đoạn nghĩa!”