Editor: Tiện Thần
Diệp Sơ Dương biểu tình 囧 囧 nhưng cũng không phản bác Diệp Tu Bạch. Thật ra nếu giống như Diệp Tu Bạch nói thì cô cũng có thể lý giải. Không phải tất cả mọi người đều có hiểu biết về những chuyện thần quái giống cô.
Dù sao cũng là người ngồi trên vị trí công tác kiểu này, đương nhiên sẽ tin tưởng khoa học.
Hiện tại xuất hiện những chuyện quỷ dị như thế, bọn họ tiếp tục tin tưởng khoa học cũng không có gì xấu.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương nheo nheo mắt. Sau đó, thiếu niên dùng giọng nói lười biếng mang theo vài phần bâng quơ truyền tới trong tai Diệp Tu Bạch, “Cháu đây vẫn hy vọng bọn họ có thể lợi dụng khoa học tri thức như Lương Cẩm Tú thuận lợi giải quyết mấy chuyện lung tung rối loạn kia.”
Diệp Sơ Dương một chút cũng không hy vọng đến lúc nào đó người của cục cảnh sát cùng với quân bộ ghé vào cùng nhau nói chuyện phiếm, kết quả biết được cô đã từng giúp quân bộ giải quyết mấy chuyện kỳ quái gì đó, tiếp đến bên cục cảnh sát lại tìm đến nàng lần nữa.
Thật ra cô không phải rất muốn nhìn Lương Cẩm Tú hay muốn hợp tác cùng người nọ.
Cay mắt thật.
Diệp Sơ Dương ở trong lòng bổ não một đống, cuối cùng lắc đầu đem toàn bộ ý tưởng lung tung rối loạn ném sạch. “Không nghĩ nữa. Chúng ta đi ngủ đi.”
“Chúng ta? Cùng nhau?” Ngay lập tức bắt được từ ngữ mấu chốt, Diệp Tu Bạch cơ hồ không chần chờ ngước mắt nhìn lại ai đó.
Giấu ở trong ánh mắt màu trầm, Diệp Sơ Dương liên tục trợn trắng mắt.
Nhìn xem, nhìn xem! Đàn ông chính là đàn ông! Cho dù là Diệp Tu Bạch mặt ngoài thoạt nhìn lãnh đạm cỡ nào đi nữa, bản tính cũng giống nhau mà thôi.
Diệp Sơ Dương xoay người từ trên sô pha ngồi dậy, chân trần đạp lên sàn nhà, ấm ấm lạnh lạnh ngay tức thì khiến cô thoải mái đến nheo mắt.
Cô vươn tay vỗ vỗ đầu Diệp Tu Bạch, cười tủm tỉm nói, “Người anh em này, trời nóng như thế này còn có ai cùng nhau ngủ chứ? Không thực tế chút nào, nhanh đi ngủ đi, ngoan nha.”
Sâu kín nói xong câu đó, Diệp Sơ Dương vui sướng nện bước về phòng.
Diệp Tu Bạch trầm mặc vài giây, ngay sau đó theo bản năng nâng lên tay chạm vào đầu.
Khóe miệng chậm rãi kéo ra một nụ cười nhẹ, “Nhóc con này.”
Cũng thật tiếc cho Diệp Sơ Dương không nghe được mấy chữ “nhóc con” có bao nhiêu phần sủng nịch cùng yêu thương, nếu không phỏng chừng lại nhịn không được tiến đến hôn người đàn ông trước mặt một cái rồi.
Nhưng dù cho Diệp Sơ Dương không biết thì cô vẫn có tâm tình tốt trở về phòng. Thiếu niên ghé vào trên giường, híp mắt nghỉ ngơi. Còn việc tắm rửa, chờ hai giờ sau lại nói.
Lúc Diệp Tu Bạch từ thư phòng ra đã là rạng sáng. Ngang qua phòng Diệp Sơ Dương, anh ngoài ý muốn phát hiện phòng cháu nhỏ nhà mình vẫn sáng đèn. Thấy thế, anh đứng ở cửa trầm tư hai giây, cuối cùng vẫn quyết định đẩy cửa đi vào.
Kết quả, cửa vừa mở liền nhìn thấy Diệp Sơ Dương ghé vào trên giường, chăn có chút hỗn loạn ném một bên, ngủ vô cùng ngon giấc!
Diệp Tu Bạch: “……”
Lúc nãy anh vừa bôi rượu thuốc cho Diệp Sơ Dương nên Diệp Sơ Dương đương nhiên cũng không có khả năng về phòng một lát liền tắm rửa đi ngủ. Chỉ là Diệp Tu Bạch cũng không nghĩ tới, đứa nhỏ này ngủ nhanh đến vậy.
Nhìn bộ dáng này, nếu anh không đẩy cửa tiến vào đứa nhỏ này chắc sẽ để thế rồi ngủ nguyên cả buổi tối? Diệp Tu Bạch có chút đau đầu xoa thái dương, biểu tình nơi đáy mắt càng thêm bất đắc dĩ.