Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1016: Chương 1016




Edit: Tử Đằng

Beta: Sỹ Dinh

Câu nói này của Côn Sơn thực sự không có vấn đề gì.

Rốt cuộc Fukui với tư cách là một bên tham gia giao dịch, mà thời điểm này lại không có mặt ở đây, thật có chút không thể nào nói nổi.

Khiến cho bọn họ bên này giống như kém một bậc, nên phải ngồi chỗ này chờ bọn họ.

Nhưng đối với những lời này của Côn Sơn, phản ứng của Khảm Khang có thể nói là không chút khách khí, hắn chậm rãi mở to mắt, trong mắt nhanh chóng hiện lên một đạo tinh quang.

Ngay sau đó, hắn liền nói:

“Cứ vậy đi, gấp gáp làm gì? Côn Sơn, ngươi qua đi.”

Một câu này rơi xuống, không khí tại hiện trường tức khắc yên lặng vài giây. Trên mặt Côn Sơn đang tươi cười, chớp mắt một cái cứng đờ, nhưng lại một khắc khôi phục nguyên dạng.

Hắn đối với Khảm Khang khẽ gật đầu, cười nói:

“Cha giáo huấn đúng rồi ạ.”

Nói xong, ánh mắt hắn cơ hồ mang theo bản năng xẹt qua một người khác có mặt ở đây.

Hiện tại trong phòng khách này, ngoài Khảm Khang cùng Côn Sơn và mấy trợ thủ đắc lực của bọn họ ở bên ngoài, còn có một người khác, người này chính là Diệp Tu Bạch.

Nhưng giờ phút này Diệp Tu Bạch có vẻ tùy ý đạm nhiên, dường như hoàn toàn không đem sự chú ý đặt lên người Khảm Khang và Côn Sơn. Cho dù là vừa rồi Côn Sơn cảm thấy mất mặt, đầu anh cũng không nâng lên một chút nào, chỉ đơn thuần là uống trà mà thôi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, nội tâm Côn Sơn cũng coi như là thoáng dễ chịu một ít.

Không uổng công Diệp Tu Bạch là người hiểu được cái nhìn ánh mắt người khác, nếu không lúc này Côn Sơn sẽ thấy được trong mắt Diệp Tu Bạch một nụ cười chế nhạo. Hắn nghĩ rằng hiện trường có thể xảy ra điều đó.

Hắn liều mạng nói cho chính mình, hiện tại thời gian còn sớm.

Hơn nữa, hắn muốn thứ gì cũng đều sẽ có, chỉ là cần kiên trì một chút mà thôi.

Sau khi nghĩ thông suốt, Côn Sơn liền khôi phục nụ cười nhạt và bộ dạng tự nhiên như trước.

Không ngờ là Khảm Khang đang ngồi trên ghế thủ tọa, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua trên người hắn, sau đó lại lần nữa nhắm hai mắt lại.

Năm phút sau, người phụ trách nước R cuối cùng cũng xuất hiện.

Đi đầu chính là một người đàn ông, mặc một cây tân trang màu đen, dáng người thon gầy. Đi sau hắn là mấy vệ sĩ cường tráng. Đem ra so sánh, đúng là có một sự đối lập rõ ràng.

Diệp Sơ Dương đang đứng yên lặng phía sau Lưu Thiết, thời điểm đang nhìn đến mấy vệ sĩ đi sau ngài Fukui, ánh mắt sáng lên một chút.

Nếu mắt cô không có vấn đề gì, thì cái người đi theo phía sau ông Fukui kia chính là Túc Ngũ?

Diệp Sơ Dương:

“...”

Vì vậy, Diệp Tu Bạch đang làm chuyện gì đây?

Biểu tình trên mặt Diệp Sơ Dương có chút kỳ quái, nhưng một bên Mạc Đình Xuyên lại có vẻ quá ư bình tĩnh, dường như sớm đã biết chuyện này.

Nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, Diệp Sơ Dương đại khái cũng đoán được ra cái gì.

Hơn phân nửa những cái nói ngày hôm qua chỉ là diễn lại một cuốn phim.

Hơn nữa đây chỉ là màn khởi đầu, phần chính thực sự thú vị vẫn chưa xuất hiện.

Nghĩ đến đây Diệp Sơ Dương càng thêm an tĩnh đứng một bên mà xem diễn.

Khi ông Fukui bước đến trung tâm phòng khách, đầu tiên là hơi hơi khom lưng đối với Khảm Khang, sau đó cất cao giọng nói:

“Ngài Khảm Khang, xin chào. Thật ngại quá, đường xá nơi này thật chẳng ra gì, làm cho tôi đến muộn một chút.”

Tuy rằng Fukui nói ba chữ “thật ngại quá” này, nhưng là ai cũng có thể nhìn ra được rằng, trong lòng Fukui ý cơ bản đều không có ý như vậy.

Hắn hiện tại xuất hiện ở nơi này với một loại tư thái cao ngạo cực độ.

Điều đó lão đại Khảm Khang này cũng chẳng thèm quan tâm lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.