Diệp Sơ Dương phát hiện trí tưởng tượng của Diệp lão vô cùng phong phú.
Cô thật sự bất lực chỉ biết run run khóe miệng, âm thầm giơ tay, Ông nội, gã đó chính là con.
Diệp Sơ Dương không lên tiếng còn được, vừa phát biểu, sắc mặt đen sầm khi nãy của Diệp lão bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Ánh mắt của ông nhìn lướt lên người của người đàn ông và thiếu niên, đôi mắt trở nên hoảng sợ, Vậy càng không được! Tuy hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng… nhưng nhà họ Diệp vẫn cần giữ gìn danh tiếng đó!
Diệp Sơ Dương: ...
Câu này nghe sao có chút kì quái?
Thiếu niên chớp chớp mắt, quay đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Và cô phát hiện, con người Diệp Tu Bạch thực sự có độc, dưới tình hình như vậy mà vẫn phơi bộ mặt đơ cứng như xác chết, quả thật không xem Diệp lão ra gì cả.
Anh dường như đã phát hiện ánh mắt của cô đang đặt lên người mình, hơi mở nhẹ cặp mắt, cuối cùng cũng chịu mở lời nhẹ nhàng: Ba, ý của con là cái người bảo mảnh đất ở đường Trường Long không thích hợp di dời mộ phần là cháu của ba. Chả liên quan gì đến người con tìm hiểu cả.
Diệp lão: ...
Ồ, vậy là ông đã hiểu lầm sao?
Tiểu tử thối rành về những thứ này từ khi nào vậy hả? Sau khi Diệp lão đã hiểu thấu mối liên hệ của câu chuyện, lại vòng về vấn đề ban đầu.
Ngô lão là thầy phong thuỷ mà ông cực kì nể trọng, khi còn trẻ hai người cũng từng có qua lại lẫn nhau. Vì thế đối với lời nói của Ngô lão, ông tin trăm phần trăm. Nếu không ông cũng chả ép buộc Diệp Tu Bạch phải giành được đường Trường Long bằng mọi giá.
Nhưng có vẻ tình hình hiện giờ hơi khác biệt chút.
Tiểu Cửu, thường ngày con muốn phá phách ra sao ông không quản, nhưng chuyện lần này…
Diệp lão chưa kịp nói hết lời nói vô cùng nghiêm túc của mình, bèn bị Diệp Tu Bạch ngắt đoạn.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo vẻ bình tĩnh và không thể cãi lại, anh nói: Ba, chuyện di dời mộ phần không vội. Con định điều tra thân thế của Ngô lão rồi tính tiếp.
Ngô lão hồi còn trẻ từng cứu ba một mạng. Diệp lão cau mày đáp.
Nếu không phải từng có một ngọn nguồn như vậy, Diệp lão sẽ tuyệt đối không câu nệ mãi về đường Trường Long.
Ông nội, Diệp Sơ Dương bỗng chống cằm mở lời, Đó là trước kia, con người sẽ thay đổi mà. Huống chi chỉ là điều tra một phen thôi, cũng chẳng có chuyện gì to tát lắm đâu.
Khi thiếu niên nói ra lời này, thần sắc nghiêm túc, từng chữ từng chữ thắt chặt tâm tư của Diệp lão.
Thật ra Diệp Sơ Dương nói cũng đúng lắm, con người sẽ thay đổi. Có lẽ Ngô lão từng cứu mạng Diệp lão mang tấm lòng lương thiện, nhưng hiện giờ, chắc chỉ có một mình Ngô lão mới hiểu rõ mà thôi.
Cuối cùng và cuối cùng, dưới sự khuyên nhủ của Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương, Diệp lão tạm thời gác chuyện đường Trường Long sang một bên.
*
Buổi tối tám giờ, bắt đầu tiệc sinh nhật của Diệp lão.
Vào lúc bảy giờ sáng, Diệp Sơ Dương đã thay đồ chờ sẵn. Theo lời nói của Diệp Tu Bạch, dù sao thì cô cũng là Cửu thiếu của nhà họ Diệp, cho dù bên ngoài không ai biết rõ dáng vẻ của cô ra sao, nhưng hình tượng thì vẫn phải giữ gìn chăm chút.
Nếu không lúc đó mất mặt sẽ là nhà họ Diệp.
Vào lúc bảy giờ năm mươi phút, Túc Nhất đến tìm Diệp Sơ Dương, bảo cô và Diệp Tu Bạch cùng đi vào.
Nghe thế, Diệp Sơ Dương cũng không từ chối.
Khi thiếu niên lên đến lầu hai, người đàn ông đang đứng ở góc quẹo của cầu thang, sắc mặt trầm lặng dõi nhìn bữa tiệc náo nhiệt ở dưới kia.
Diệp Tu Bạch vẫn mặc bộ đồ vest màu đen như thường ngày, bên trong phối chiếc áo sơ mi màu trắng. Rõ ràng phong cách ăn mặc đơn giản nhất, nhưng khi anh khoác lên lại mang cho người ta cảm giác quyến rũ.