Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1055: Chương 1055




Vì thế lúc này liền chạy tới thử Diệp Sơ Dương.

Rốt cuộc trước mắt bọn họ gặp được chính xác là một chút phiền phức.

Đương nhiên, anh ta hiện tại tuy rằng thử Diệp Sơ Dương như vậy, hy vọng nhận được sự giúp đỡ của đối phương, trên thực tế cũng chỉ là muốn nghe xem ý kiến của Diệp Sơ Dương mà thôi.

Đến nỗi chuyện muốn bắt người này, vẫn là giao cho phía cảnh sát vẫn là tốt hơn.

Nên lúc này đây, sau khi nghe Diệp Sơ Dương nói, Kha Thanh không do dự, mở miệng liền nói, “Đây là ảnh mà chúng tôi chụp, Diệp Cửu thiếu không chê xin nhìn qua một cái, cậu liền sẽ biết vì sao tôi lại cảm thấy chuyện này thật cổ quái.”

Vừa nghe nói chuyện, Diệp Sơ Dương cũng vừa tiếp nhận những bức ảnh.

Cô cúi đầu nhìn những bức ảnh trong tay, thời điểm nhìn thấy hình ảnh xác chết của fan cuồng kia, mí mắt cô lập tức mị lên.

Khó trách trong chuyện này, Kha Thanh lại bó tay, không có biện pháp nào.

Bởi vì cái chết của người này thực sự có điểm miêu nị.

Liếc mắt nhìn một cái, trên người phụ nữ trẻ tuổi đều là máu, một cánh tay của cô ta còn bị chặt đứt, đầu hình như bị cái gì đó rắn rớt ra một khối nhìn như là óc, thoạt nhìn thật rùng mình.

“Diệp Cửu thiếu thấy thế nào?” Kha Thanh hỏi.

Diệp Sơ Dương nghe vậy, mặt vô biểu tình nói “Nói thật, cảm giác thật ghê tởm.”

Kha Thanh: “.....”

Nghe đồn vị Diệp Cửu thiếu này cho người ta cảm giác không phải đứng đắn như vậy, hiện tại anh ta dường như đã nhận ra điều đó.

Thấy vị đại đội trưởng hình cảnh bất lực như vậy, Diệp Sơ Dương cũng ngượng ngùng tiếp tục nói giỡn, cô chỉ là nói “Thực ra loại chuyện như này tôi cũng không có gặp qua. Nhưng tôi sẽ đi tra một vài tư liệu. Nếu có tin gì, tôi sẽ thông báo cho mọi người.”

Nói xong những lời này, Diệp Sơ Dương lại lần nữa trầm ngân một chút, “Tôi và anh có chung một ý nghĩ đó, chuyện này khả năng không có đơn giản như vậy. Nếu có thể nói, tốt nhất vẫn là để chắc chắn một chút.”

Kỳ thật thân là cảnh sát, đám người Kha Thanh so với Diệp Sơ Dương càng thêm rõ ràng ở thời khắc hiện tại là yêu cầu khống chế ngôn luận.

Kha Thanh cáo biệt Diệp Sơ Dương sau đó liền về tới cục cảnh sát.

Tiểu cảnh sát toàn bộ hành trình đều đi theo phía sau anh ta, trên đường đi đều nhớ lại đến thái độ kỳ quái của đội trưởng nhà mình đối với Diệp Sơ Dương, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là không nhịn được, “Kha đội trưởng, kỳ thật Diệp Sơ Dương cũng coi như là nghi phạm duy nhất, sao anh lại phải khách khí đối với cậu ta như vậy làm gì?”

“Khách khí?” Kha Thanh dựa vào ghế, bộ dáng nhìn qua hơi lười nhác, ngay sau đó anh cười cười nói, “Đây không phải là khách khí. Đây là thái độ đối với cậu ấy. Các cậu không biết nhiều lắm đến mấy thứ như này, cho nên không thể hiểu cậu ấy là một người thế nào. Diệp Sơ Dương người này, nhìn qua đích xác chỉ là một cái tiểu minh tinh, nhưng tốt xấu gì đứng phía sau cũng là Diệp gia.”

Tiểu cảnh sát vẻ mặt bừng tỉnh: “......... cho nên?”

Kha Thanh vô ngữ liếc nhìn mắt hắn, “Cậu cho rằng loại người như cậu ấy lại hèn mọn đến mức đi động thủ với một fan cuồng? Hơn nữa lại còn làm ở bên phía chính chung cư nhà mình ư? Lại không phải là đồ ngu à?”

Tiểu cảnh sát: “..........”

Ồ đúng! Anh lớn lên đẹp trai, lại là đội trưởng, lời nói đều đúng.

Tiểu cảnh sát méo miệng, nghĩ thầm nói, chỉ hy vọng án này có thể thuận lợi giải quyết.

Đừng đến lúc đó lại làm cho chuyện càng lúc càng lớn, như vậy liền thật sự thực xấu hổ.

Sau khi Diệp Sơ Dương tiễn đám người Kha Thanh, tiếp tục cầm ảnh chụp lên xem.

Nói thẳng ra thì đây thực sự ghê tởm, nhưng mà nhìn kỹ lại, Diệp Sơ Dương lại bỗng nhiên cảm thấy cái hình ảnh này hình như hơi quen mắt.

Hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.

Tư cập này, cô vuốt cằm ngưng mắt tự hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.