Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1100: Chương 1100




Editor: Nho Mỹ.

Nghĩ tới đây, Mạc Tử Nghiên không khỏi run run khóe miệng.

Mà Tô Dã cũng nhân cơ hội này bơi tới bên cạnh Mạc Tử Nghiên.

Anh nhìn thấy Mạc Tử Nghiên bây giờ đã lộ ra chút khó khăn, thấp giọng nói:

“Thả lỏng, bơi theo tôi.”

“Được.” Sau khi Mạc Tử Nghiên lên tiếng, theo Tô Dã bắt đầu bơi lên.

Đằng kia, sau khi Diệp Sơ Dương đi đến bên cạnh Thường Tĩnh thì lập tức bị đón nhận một ánh mắt cùng nụ cười ranh mãnh của đối phương.

Rốt cuộc thì ánh mắt này có ý gì, đương nhiên là Diệp Sơ Dương biết rõ.

Cô thần sắc sâu kín liếc mắt, sau đó cảm khái một tiếng nói: “Làm người phải tự giác một chút, không thể luôn làm cái bóng đèn, làm người ta ngại. “

Thường Tĩnh: “...”

Đúng là phải tự mình hiểu lấy.

Khi Thường Tĩnh trầm mặc trong phút chốc, vừa định mở miệng nói gì đó, kết quả sau đó bên tai bọn họ bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai.

“Có rắn a...!”

Ba chữ truyền vào trong tai những người ở hiện trường, nhất thời làm bọn họ nhíu mày.

Thường Tĩnh và Bành Quảng Tuyên nghe một câu như thế, lập tức quay đầu lại nhìn không chút do dự.

Chỉ thấy cách đó không xa bên trái đằng trước của Ngân Tư Phỉ, gợn nước hiện ra chút quỷ dị. Ở dã ngoại sinh tồn, theo thói quen của người chứng kiến gợn nước này, lập tức có thể nghĩ phía dưới nhất định là đầu rắn.

Thường Tĩnh và Bành Quảng Tuyên liếc nhau một cái, người đằng trước lập tức bơi về phía trước, không chút do dự thò tay, túm lên một cái chính là đầu rắn.

Thường Tĩnh nhìn con rắn trong tay, trầm tư một chút, cuối cùng vẫn chọn ném con rắn ra xa.

Bây giờ Ngân Tư Phỉ hiển nhiên còn chưa ổn định lại tinh thần sau khiếp sợ vừa rồi, kết quả hiện tại lại thấy Thường Tĩnh tùy ý ném con rắn sang một bên, lập tức mở to hai mắt nhìn.

“Huấn luyện viên Thường Tĩnh, anh cứ vậy mà ném thôi sao?”

Đại khái là bởi vì vừa rồi bị sợ hãi, giọng nói của Ngân Tư Phỉ lúc này nghe có chút chói tai, làm cho Diệp Sơ Dương ở một bên theo bản năng nhíu mày.

Cũng không biết là có phải Ngân Tư Phỉ biết được cái gì, cô vội vàng cho Thường Tĩnh một ánh mắt có lỗi:

“Huấn luyện viên Thường Tĩnh, ý của tôi là nó biết bơi, đợi lát nữa có khả năng nó sẽ có thể lội tới.”

“Rắn nước không có độc, cắn trúng cô rồi thì cũng chỉ đau một chút thôi.” Thường Tĩnh liếc cô, lập tức lại nhỏ giọng nói một tiếng:

“Nếu không phải bây giờ đang ở trong nước không tiện cầm theo, chắc chắn tôi sẽ đem nó mang về làm cơm trưa.”

Diệp Sơ Dương tai nghe Thường Tĩnh nói rõ ràng: “......”

Được, kĩ năng này rất hay!

Mắt thấy sắc mặt Thường Tĩnh lộ ra vẻ vô cùng đáng tiếc, Diệp Sơ Dương im lặng một chút, lại bắt đầu mở to mắt nói lời bịa đặt: “Tục ngữ nói, duyên phận do trời định. Huấn luyện viên Thường Tĩnh, anh phải tin anh với con rắn này là có duyên phận. Tôi bấm tay tính toán, một lát sau khẳng định anh còn có thể gặp lại nó.”

Thường Tĩnh: “....”

Đừng tưởng rằng dáng vẻ lúc cậu nói giống như rất đứng đắn, làm như tôi nghe không hiểu cậu đang nói nhảm.

Hơn một giờ sau, sau khi trải qua bị rắn tập kích, rốt cuộc mọi người đã tới địa điểm cuối cùng.

Đến lúc sau, một đám người lại bắt đầu vượt qua rừng cây, vòng quanh rừng chạy về nơi đóng quân.

Giữa trưa, sau khi ăn cơm trưa xong, một đám người lại bắt đầu huấn luyện của ngày hôm nay.

Lúc này đây, Mạc Đình Xuyên mang đám người Diệp Sơ Dương buổi sáng đi qua rừng cây trở về. Mà đáng nhắc tới là, đứng ở trước mặt bọn họ, người đổi thành Thường Tĩnh và Bành Quảng Tuyên.

Về phần Mạc Đình Xuyên, sau khi nhận được một tin tức, thì dẫn Tô Dã rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.