Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1108: Chương 1108




Edit: Tử Đằng

“Cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng mà tôi cảm thấy vẫn còn sớm” Vương Quân Nhạc đối mặt với sự trêu chọc của mọi người, dường như họ thật sự có ý định mai mối, nên chỉ có thể thẹn thùng cười cười, sau đó cự tuyệt.

Đối với phản ứng của Vương Quân Nhạc, có vài người nhướng mày, có vài người thất vọng.

Ngân Tư Phỉ nhìn cô một cái, thở dài một hơi, “Thật là, không biết chị rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa.”

Những lời này của Ngân Tư Phỉ vừa mới rơi xuống, người đi tít phía đầu tiên - Ứng Soái bỗng nhiên hét lên một tiếng ----- á, á á!

Sợ hãi đại khái là sẽ lây bệnh.

Nên tiếng thét chói tai cũng giống nhau.

Mặt mấy cô gái rõ ràng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này nghe được tiếng thét chói tai của Ứng Soái, cũng điên cuồng thét lên, điên cuồng dậm chân.

Dậm chân mấy bước nhỏ, mặt Hà Hâm mới bừng tỉnh.

“Này, có chuyện gì thế?” Anh ngây ngốc hỏi.

Nghe vậy, dù là người đứng sau cùng, nhưng vừa rồi không cẩn thận dùng đèn pin chiếu tới cái gì đó Diệp Sơ Dương lười biếng mở miệng nói, “Bọn họ là bị mấy huấn luyện viên dọa cho sợ hãi thôi.”

Huấn luyện viên?

Các giáo quan không phải đều đã rời đi rồi sao?

Hà Hâm lại lần nữa bừng tỉnh chớp chớp mắt, sau đó theo bản năng hướng tới phía trước nhìn lại. Vừa thấy, cuối cùng cũng hiểu ý này của Diệp Sơ Dương.

Vừa rồi bọn họ đi qua con đường bên cạnh, mỗi huấn luyện viên liền trốn vào bên trong, đoán chừng là vừa mới túm chặt chân Ứng Soái, vì thế liền đem người dọa thành cái dạng này.

Giờ phút này quả thực Ứng Soái khóc không ra nước mắt, “Huấn luyện viên các người thật đáng sợ.”

Nghe vậy, huấn luyện viên kia lại là cười cười, sau đó xoay người đi tới một bên.

Vì vừa rồi trải qua một trận bị dọa, cho nên trên đoạn đường kế tiếp này, đám người Ứng Soái có vẻ cẩn thận hơn.

Nhưng mà, những huấn luyện viên này cũng không phải ngốc.

Sau cú sốc đó, bọn họ cũng không có lại làm cái yêu gà gì nữa.

*

Mấy ngày kế tiếp, nhiệm vụ của đám người Diệp Sơ Dương có thể nói là thiên kỳ bách quái.

Mà cũng trong mấy ngày này, Mạc Đình Xuyên và Tô Dã hai người đều không xuất hiện.

Ngày đầu tiên, khi Mạc Đình Xuyên và Tô Dã biến mất, Mạc Tử Nghiên cũng không có cảm giác gì, nhưng khi hai người biến mất đến ba bốn ngày, cô rốt cuộc nhịn không được bắt đầu khẩn trương.

Nhân lúc thời gian nghỉ ngơi buổi tối, cô đi đến trước lều trại của Diệp Sơ Dương.

Thời điểm Diệp Sơ Dương vén lều lên, trên người vẫn mặc trang phục bình thường không có gì khác nhau.

Mạc Tử Nghiên thấy thế, chỉ cảm thấy hơi bất ngờ “Sao cậu lại ăn mặc chỉnh tề như vậy?”

Diệp Sơ Dương tức khắc liếc cô một cái, tức giận nói “Còn không phải biết chị chắc chắn là muốn tìm em còn gì. Nhưng mà, cũng phải nói là, em đợi chị đã ba bốn ngày rồi, chị có vẻ rất ổn.”

Mạc Tử Nghiên: “........”

Đây có thể xem như là khích lệ không? Nếu có thể, thì cô tiếp nhận rồi.

“Không cùng cậu nói những lời vô nghĩa nữa. Cho nên cậu có biết rốt cuộc bọn họ đi làm gì hay không?” Mạc Tử Nghiên vội vàng chuyển đề tài, chớp chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt.

Diệp Sơ Dương thì thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, sau đó trầm tư một chút, cuối cùng vẫn là quyết định đem người đưa tới cái lều khác.

Đúng vậy, chủ nhân của cái lều này không ai khác chính là Thường Tĩnh và Bành Quảng Tuyên.

Thường Tĩnh và Bành Quảng Tuyên vốn dĩ đang cởi quần áo, bỗng nhiên rèm cửa lều trại bị vén lên, hơn nữa người đi vào lại là Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên, cả người đều bị kinh ngạc một chút, vội vàng túm quần áo xuống.

“Hai người dọa chết người rồi, buổi tối rồi còn làm cái gì vậy.” Thường Tĩnh trợn mắt, rồi lại chỉ vào một bên vị trí kêu Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên ngồi xuống.

Anh đương nhiên biết hai cái người này tự nhiên chạy lại đây, khẳng định là có chuyện muốn hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.