Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1115: Chương 1115




Edit: Tử Đằng

“Ngươi có thể biết rõ như vậy. Chẳng trách khi vị ấy nói ta để tâm ngươi một chút.”

Vốn dĩ những lời này đối với Ngân Tư Phỉ kỳ thật là không để vào mắt, nhưng Diệp Sơ Dương là cái dạng người gì, cô cũng nghe nói qua. Nhưng đó lại là Diệp Sơ Dương cũng chỉ là một cái minh tinh mà thôi.

Mãi cho đến khi bọn họ bắt đầu huấn luyện, Ngân Tư Phỉ bỗng nhiên cảm thấy Diệp Sơ Dương dường như thật sự không phải đơn giản giống như trong tưởng tượng của cô như vậy.

Hiện tại lại nghe Diệp Sơ Dương nói như thế, xem biểu hiện của cậu ta, càng cảm thấy ý nghĩ của mình một chút cũng đều không sai.

“Ngươi hiện tại như vậy muốn suy xét một chút sao? Cuối cùng lại muốn hợp tác với chúng ta, hay là vẫn muốn tiếp tục không có mắt mà đứng bên Mạc Đình Xuyên?” Ngân Tư Phỉ chuyển động súng lục một chút, trong ánh mắt hình như có ánh sáng hiện lên.

Cô gái trẻ tuổi với bộ dạng cười cười, chợt làm cho Diệp Sơ Dương cảm thấy, cái bộ dạng này của Ngân Tư Phỉ hình như có điểm giống cô.

Nhưng mà, Diệp Sơ Dương cảm thấy tự luyến. Biểu hiện của Ngân Tư Phỉ là làm ra vẻ. Còn biểu hiện của Diệp Sơ Dương cô là tự nhiên trời cho.

Diệp Sơ Dương ngước mắt nhìn đỉnh súng, dường như hoàn toàn không để ý tới nó, cô chỉ là thực bình tĩnh tùy ý đem thân mình nhích lại gần, hoàn toàn tùy ý thả lỏng phần lưng dựa vào thân cây thô ráp.

Cô hơi hơi nheo đôi mắt đào hoa, cúi đầu cười nhạt một tiếng, “Cô như vậy là quá để mắt tôi rồi. Ai cũng biết chủ nhân hiện tại của Diệp gia là chú út tôi. Cô giao dịch với tôi chẳng có lợi ích gì đâu? Chi bằng trực tiếp giết tôi thì hơn, cuối cùng vu oan giá họa cho Mạc Đình Xuyên, cái này thực tế hơn một chút.”

“Nghe ngươi nói như vậy, ta cảm thấy cũng đúng.” Đôi mắt Ngân Tư Phỉ u tầm nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương, khóe miệng ý cười không có rơi xuống, cô tiếp tục chậm rãi nói, “Ngươi yên tâm, ngươi sẽ không chết oan đâu.”

Giọng nói giảm xuống, Ngân Tư Phỉ nhanh chóng bóp cò. Nhưng cũng đúng lúc tay cô vừa mới đưa lên một giây, một đạo bạch quang nhanh chóng hiện lên trước mặt cô, ngay sau đó Ngân Tư Phỉ liền cảm giác được trên mặt mình truyền đến một trận đau đớn.

“Mẹ nó! Cái gì vậy!”

Trên mặt nóng rát đau đỡn, Ngân Tư Phỉ theo bản năng đưa tay che kín mặt mình. Tay kia vẫn cầm súng chỉ vào Diệp Sơ Dương, nhưng lại dễ như trở bàn tay bị Diệp Sơ Dương dùng một chân đá bay.

Súng trong tay Ngân Tư Phỉ bị văng ra, toàn thân cô cũng bị động tác đột ngột của Diệp Sơ Dương mà ngã quỵ trên mặt đất.

Diệp Sơ Dương đứng trước mặt Ngân Tư Phỉ, trên tay tốc độ cực nhanh đem súng lục của mình lấy ra, sau đó lên đạn, họng súng nhắm ngay đối phương.

Hoàn cảnh cũng giống y chang hồi nãy, chỉ là đổi người mà thôi.

Chờ đến khi Ngân Tư Phỉ phản ứng lại, mới phát hiện ra sự việc hình như đã không thể có cách nào vãn hồi được rồi. Cô nhìn nhìn vết máu trong lòng bàn tay, ánh mắt hoán hận nhìn lên nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương “Ngươi đã làm gì với ta vậy?”

“Không phải tôi đã làm gì với cô. Cô nên hỏi cái tên tiểu gia hỏa này đã làm gì với cô”. Diệp Sơ Dương thập phần vô tội nhìn cô ta.

Đúng ngay thời điểm Diệp Sơ Dương nói chuyện, tiểu nhục cầu múp míp bò bò trên đầu Diệp Sơ Dương. Chú ý tới ánh mắt Ngân Tư Phỉ từ trên người chủ tử của mình lên thân mình, tiểu nhục cầu tức khắc nhe răng trợn mắt với đối phương, thuận đường còn giơ mấy móng vuốt còn sáng loáng lên.

Nhục cầu tuy rằng mập mạp nhìn đáng yêu, nhưng móng vuốt kia lại quá đỗi sắc bén.

Ít nhất, Ngân Tư Phỉ vừa thấy bộ móng vuốt kia, lại cảm thấy một màn cào trên mặt cô như lặp lại lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.