Editor: Nho Mỹ.
“Diệp Cửu Thiếu, tôi vẫn luôn thấy cậu rất tự tin. Nhưng hiện tại, không biết cậu có tự tin như trước nữa không?”
Nếu nói về tự tin.
Diệp Sơ Dương cảm thấy bây giờ trong giọng điệu của đối phương sâu kín lộ ra vẻ tự tin và mỹ lệ không gì sánh kịp mới đúng.
Cô như đang nhíu mày, chợt hỏi một câu:
“Ôi chao, người trước mặt này, không biết đã nghe qua một câu chưa?”
Bỗng dưng Diệp Sơ Dương nói ra những lời này làm cho đối phương thấy có chút khó hiểu, cô ta vốn đang sửng sốt một chút, lập tức lông mày nhăn lên:
“Mày muốn nói cái gì? Kéo dài thời gian ư?”
Diệp Sơ Dương nghe vậy, rất là vô tội xua tay:
“Đương nhiên không phải rồi, đơn giản chỉ là muốn nói cho cô biết, nhân vật phản diện chết là do nói nhiều mà thôi.”
Một câu kia nói ra, Diệp Sơ Dương căn bản sẽ không cho đối phương thời gian phản ứng, không chút do dự bắn một phát súng lên phía trước, nhưng mà thân thể mạnh mẽ quay người đưa tay đánh úp ở nơi có người mà lại lặng yên không một tiếng động xung quanh cô.
Người nọ hình như cũng bị hành động Diệp Sơ Dương làm cho kinh ngạc, nhưng lại rất nhanh biến mất trước mặt Diệp Sơ Dương.
Đợi đến khi giây sau xuất hiện, hắn đã đứng sau lưng Diệp Sơ Dương, hơn nữa rút dao nhìn thiếu niên.
Đôi mắt hoa đào của thiếu niên sáng trong, khóe miệng cong lên, trong mắt đầy hứng thú:
“Thì ra là có Ninja của nước R. Nếu chuyện này mà bị cái vị cấp trên kia biết, chủ nhân của cô sợ là ăn không được nên muốn ôm đi nhỉ?”
Nói xong, Diệp Sơ Dương uốn người, tránh thoát một lần nữa.
Mà cùng lúc đó, cũng truyền đến giọng nữ mang ý cười:
“Chỉ cần mày chết thì ai biết được? “
Mặc dù cô gái này cười, nhưng thần sắc trong mắt lại lạnh như băng, cô ta làm một thủ thế với ba gã Ninja. Ba gã Ninja cũng không đứng đấy nữa, cùng ra tay.
Diệp Sơ Dương từng tiếp xúc qua Ninja, nhưng mà vào hồi trước rất lâu rồi.
Hơn nữa nếu nói về võ công thật, chắc chắn cô không bằng bốn người này. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thắng được.
Chỉ thấy, khi thiếu niên đang đánh nhau với một gã Ninja trên mặt đeo cái khăn đen, vốn Viên Thịt bị Diệp Sơ Dương vứt tới chỗ nào không biết lại đột nhiên xuất hiện trên đầu thiếu niên.
Viên Thịt chít chít chít kêu một tiếng, Diệp Sơ Dương không chút do dự giơ tay lên bắn một phát súng vào nơi không có cái gì.
Kết quả một giây sau nghe được một tiếng rên rỉ.
Lập tức, một gã Ninja mặc đồ đen người lảo đảo lộ ra, cuối cùng ngã trên mặt đất.
Thấy một cảnh như thế, ba Ninja kia liếc mắt nhìn nhau, tốc độ ra tay trở nên nhanh hơn.
Chẳng qua, Diệp Sơ Dương vẫn bình thường như trước, thần sắc lãnh đạm hoàn toàn không để đối phương ở trong mắt.
Lại làm theo cách đó thêm lần nữa, sau khi giải quyết xong một gã Ninja, còn lại hai gã Ninja kia cũng bắt đầu luống cuống. Một người trong đó khàn giọng nói:
“Đầu tiên phải đối phó với con vật trên đầu cô ta đã.”
Nói chuyện đúng là ngôn ngữ của nước R.
Nói chung Diệp Sơ Dương có thể nghe hiểu một chút, coi như là nghe không hiểu cũng có thể từ vẻ mặt của đối phương và mục đích hành động mà thấy được một chút ý. Khi cảm nhận được uy hiếp, lông toàn thân Viên Thịt đều xù hết lên, nó điên cuồng chít chít chít gọi, gọi Diệp Sơ Dương một lần nhịn không được, trực tiếp cầm một cái chân của nó lên ném nhanh tới một nơi.
Kết quả vừa mới ném vào ngực một tên Ninja trong đó.
Ninja kia hiển nhiên cũng không nghĩ tới, mình vừa nói muốn đối phó với vật nhỏ này, kết quả vật nhỏ này lại tự đưa mình đưa tới cửa? Lòng hắn vui mừng, thò tay muốn giữ Viên Thịt lại.