Đúng lúc mọi người định quyết định tạm thời giải quyết vấn đề này như vậy thì Diệp Sơ Dương bất ngờ lên tiếng.
Thiếu niên một tay chống cằm nhìn Nhậm Hạ Văn nói: Chị Nhậm vừa mới kết thúc một mối tình phải không?
Giọng nói của Diệp Sơ Dương vang lên, mấy người có mặt ở đây đều sững người.
Đặc biệt là người trong cuộc Nhậm Hạ Văn.
Minh tinh hẹn hò là một việc vô cùng bí mật, cần được che giấu kĩ lưỡng, không tới mức bất đắc dĩ thì tuyệt đối không công khai.
Nhậm Hạ Văn có thể khẳng định rằng, không một ai biết được mối tình đã kết thúc của cô...
Bao gồm cả quản lý của cô.
Bây giờ Diệp Sơ Dương đột nhiên nói ra câu nói đó khiến trái tim Nhậm Hạ Văn siết chặt lại.
Đám người Triệu Vũ Hành đồng loạt nhìn về phía cậu thiếu niên sắc mặt thản nhiên, mới nói ra một tin tức chấn động.
Diệp Sơ Dương sắc mặt không đổi, chỉ lên tiếng hỏi: Có phải không?
Nhậm Hạ Văn không biết tại sao Diệp Sơ Dương lại biết việc này, nhưng sau khi trầm ngâm một lát cuối cùng cô vẫn gật đầu.
Động tác đơn giản như vậy thôi nhưng cũng ngay lập tức khiến ba người đàn ông có mặt tại đây dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chặp gương mặt quá phần tinh tế của Diệp Sơ Dương.
Việc này...
Sao đoán được hay vậy?
Mọi người trong lòng nghi hoặc nhưng không lên tiếng ngắt quãng cuộc trò chuyện giữa Diệp Sơ Dương và Nhậm Hạ Văn.
Trực giác mách bảo họ, tiếp tới sẽ có chuyện cực kỳ đặc biệt xảy ra.
Quả nhiên, sau khi thấy Nhậm Hạ Văn gật đầu, Diệp Sơ Dương liền khẽ thả lòng người, dựa lưng về phía sofa, thần sắc thong dong nói: Rất đơn giản, chị không xử lý dứt điểm mối tình trước đó, gây ra đào hoa sát.
Đào hoa sát? Nhậm Hạ Văn ngây người lặp lại.
Vâng! Diệp Sơ Dương đáp một tiếng, khẽ nói: Đào hoa sát, dân gian còn gọi là mắc mắc kiếp nạn đào hoa. Đương nhiên, đào hoa ở đây cũng có đào hoa tốt và đào hoa xấu. Chị Nhậm chắc đã gặp phải đào hoa xấu.
Nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, Từ Đại Lực chớp mắt, có chút ngạc nhiên lên tiếng hỏi: Diệp Tử, cậu... còn hiểu cả những điều này?
Nếu như anh không nhầm, những thứ này phải được đám thầy bói nói mới đúng?
Cái gì mà mắc kiếp nạn đào hoa, phải dùng pháp khí trấn áp, dù sao thì vẫn còn phải trả tiền nữa.
Triệu Vũ Hành và Nhiếp Tử Diệu đứng bên cạnh tuy không nói gì nhưng nhìn thần sắc của hai người, rõ ràng đều có chung suy nghĩ với Từ Đại Lực.
Đối mặt với sự ngờ vực của mọi người, Diệp Sơ Dương chỉ mỉm cười: Cũng tạm, chỉ là cảm thấy hứng thú thôi, có hiểu biết đôi chút.
Nếu như lời nói này của Diệp Sơ Dương bị đệ tử của Huyền Môn nghe được, chắc sẽ hộc máu tới chết.
Dù thế nào đi nữa cô cũng là môn chủ Huyền Môn, nếu như chỉ là hiểu biết đôi chút, vậy thì Huyền Môn chắc sắp sửa lụi tàn rồi?
Đợi chút!
Khi mọi người còn đang trầm ngâm, Nhiếp Tử Diệu bất ngờ vỗ tay lên tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Sơ Dương vô cùng kinh ngạc, anh giơ tay chỉ về phía Diệp Sơ Dương, lúc này cũng không có tâm tư để ý hành động này có phải là vô cùng vô lễ hay không, hỏi vội: Lúc trước trên mạng có tung tin về một thầy bói rất đẹp trai, không phải là cậu đấy chứ?
Nếu như Diệp Sơ Dương không để lộ điểm này, Nhiếp Tử Diệu cũng sẽ không nghĩ về hướng đó.
Dù sao thì tấm hình đó chụp rất mờ, hơn nữa ai mà ngờ được rằng một nghệ sĩ lại có liên quan tới bói toán.
Nhưng bây giờ Diệp Sơ Dương nói ra những lời đó, lập tức khiến anh nhớ lại tấm hình kia.
Ngẫm lại, hình như đúng là rất giống?