Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1160: Chương 1160




Edit: Tử Đằng

Diệp Sơ Dương nghe Ôn Phi Vũ nói cái này như là não động phỏng đoán được mở rộng ra, không để ý.

Cô chỉ nâng chung trà lên uống ngụm trà, sau đó tiếp tục nằm đó.

Ôn Phi Vũ thấy dáng vẻ này, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, còn đang muốn nói cái gì, bên tay bỗng nhiên vang lên một giọng nữ, “Hai vị, có thể mời hai người uống ly rượu được không?”

Tiếng nói này bỗng nhiên xuất hiện, tức khắc làm cho Ôn Phi Vũ ngước mắt.

Chỉ thấy một người con gái đứng trước mặt, bộ dáng khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc váy ngắn màu đen, lộ ra hai chân thon dài.

Diện mạo cô gái thật xinh đẹp, đặc biệt là trên ngực xăm một đóa hồng càng hấp dẫn người khác, làm cho người ta nhịn không được muốn thử hạ cổ áo xuống xem nửa đóa hồng còn lại nhìn như thế nào.

Ánh mắt Ôn Phi Vũ chậm rãi dừng trên tay cô gái, anh lại quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Sơ Dương, cuối cùng vẫn là gật gật đầu, “Đương nhiên có thể.”

Trong quán bar, gặp những chuyện này cũng là điều bình thường.

Ôn Phi Vũ là người hàng năm đều lăn lộn ở quán bar, lúc này tự nhiên cũng là thực nể tình uống rượu xong.

Cô gái nhìn đến động tác của Ôn Phi Vũ, trên mặt tươi cười tức khắc sáng lạng vài phần. Ngay sau đó, cô quay đầu nhìn về phía bên kia Diệp Sơ Dương, “Người anh em này sao vậy?”

Diệp Sơ Dương chậm rãi mở mắt.

Ánh mắt cô nhanh chóng dừng trên người cô gái, cùng đối phương nhìn nhau một cái sau đó mới chậm rãi nói, “Xin lỗi, tôi không uống rượu.”

Đột nhiên nghe một câu như thế, cô gái có điểm không vui.

Cô hồ nghi trên dưới nhìn quét một cái trên người Diệp Sơ Dương, cuối cùng lại cười hừ một tiếng, “Cậu chính là cự tuyệt tôi cũng dùng một cái lý do bình thường quá ha. Tới quán bar không uống rượu, chẳng lẽ tới tán gái sao? Tôi cũng thấy bên cạnh cậu cũng không có người nào.”

Cô gái này một phen lời nói có thể nói là có điểm không khách khí.

Một bên Ôn Phi Vũ nhíu mày.

Cô này có phải mắc cái chứng gì hay không vậy? Anh đã thực nể tình uống rượu xong cùng cô, cô lại còn ngang ngạnh muốn ép Diệp Sơ Dương uống?

Đây là ý gì chứ?

Tư cập này, Ôn Phi Vũ cũng liền đi theo hát đệm, “Xin lỗi em gái à, bạn của tôi xác thật là không uống rượu. Em nếu còn muốn thêm một người nữa uống. Tôi đây có thể tiếp.”

“Không được, tôi chính là muốn cậu ta uống. Tôi và bạn bè của tôi đã đánh cuộc, cho nên người anh em này phải uống một ly.” Cô gái hoàn toàn không thèm để ý đến lời giải thích của Ôn Phi Vũ và cấp bậc, chính là muốn Diệp Sơ Dương uống rượu.

Diệp Sơ Dương sau khi nghe những lời này của đối phương, theo bản năng ngước mắt hướng tới chỗ cô gái đi tới nhìn lại.

Quả nhiên, liền thấy được mấy người đang ngồi bên cạnh nhau, giờ phút này ánh mắt bọn họ trên cơ bản đều dừng trên đám người Diệp Sơ Dương.

Diệp Sơ Dương hơi hơi nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ thân phận minh tinh của mình bị phát hiện rồi?

Nhìn bộ dạng cô gái trước mặt này, hình như cũng không giống.

Diệp Sơ Dương còn lo chính mình trầm tư, bên kia cô gái đã chờ không kịp, “Nào, nhanh lên, cùng tôi uống một chén.”

“Không uống.”

Diệp Sơ Dương tiếng nói đạm mạc, biểu tình cũng thực nhẹ nhàng bình thản.

Cô đã hứa với Diệp Tu Bạch là không uống rượu thì sẽ không uống rượu, huống chi thái độ của cô gái trước mặt này thật sự làm cô không có cảm tình. Cho nên loại chuyện uống rượu này, thôi bỏ đi.

Diệp Sơ Dương cùng Ôn Phi Vũ liếc mắt ra hiệu một cái, người sau vừa thấy ánh mắt của cô liền hiểu ý tứ cô, lập tức liền từ chỗ ngồi đứng lên.

Cô gái vừa thấy động tác của hai người, lập tức liền vội, “Sao, cậu không biết tôi là ai ư? Tôi mời cậu uống rượu là cho cậu mặt mũi lắm rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.