Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1181: Chương 1181




Edit: Tử Đằng

Sáng sớm hôm sau, Diệp Sơ Dương từ trên giường bò dậy, liền nhận được tin nhắn từ dãy số quen thuộc.

Là Lương Cẩm Tú.

Lúc trước Lương Cẩm Tú dùng số này để nhắn tin với cô, nên lúc này nhận được tin nhắ, Diệp Sơ Dương liền nhận ra là người nào gửi tới.

Khi đọc đến nội dung tin nhắn, Diệp Sơ Dương liền lộ ra một mạt biểu tình cười như không cười.

[Lương Cẩm Tú: Diệp Cửu Thiếu, tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện với nhau. Về hai cái video mà fans của cậu đăng lên.]

Một câu rất đơn giản, Lương Cẩm Tú đây là nhận định rằng cô sẽ chú ý đến sự khác biệt trong video đây.

Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương cười nhẹ một tiếng.

Cô ném điện thoại sang một bên, sau đó đi rửa mặt. Rửa mặt xong, Diệp Sơ Dương đẩy cửa đi lên lầu 1. Quả nhiên nhìn thấy chú út nhà mình đang ngồi ở bàn ăn uống cafe.

“Lên đây. Ăn sáng nào.”

“Dạ” Diệp Sơ Dương híp mắt đánh một câu chào hỏi, chậm rãi bước tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Tu Bạch.

Diệp Tu Bạch chuẩn bị cơm sáng rất đơn giản, chỉ là bánh mì và sữa bò.

Diệp Sơ Dương uống sữa bò, nghĩ thầm mùi hương này làm mình giống như một thằng nhóc vẫn chưa cai sữa.

“Đang nghĩ gì vậy?” Diệp Tu Bạch liếc liếc mắt tên nhóc nhà mình một cái, liền nhìn thấy đối phương đang ngậm cái ly, hơi hơi nhíu mày, giống như là đang tự hỏi cái gì.

Hơn nữa cảm giác tự hỏi này hình như là một vấn đề lớn.

Diệp Sơ Dương buông miệng ra, đem cái ly bỏ sang một bên, cô hướng về phía đối phương nhướng mày “Vừa rồi cháu nhận được một tin nhắn của Lương Cẩm Tú, chị ta kêu cháu đi ra ngoài nói chuyện.”

Đối với chuyện này, dấu diếm cũng không hay.

Nên lúc này, Diệp Sơ Dương liền nói thẳng.

Vừa nghe thấy những lời này của Diệp Sơ Dương, ánh mắt Diệp Tu Bạch thâm trầm thêm một chút. Diệp Tu Bạch không phải tên ngốc, đương nhiên có thể nghĩ được lúc này Lương Cẩm Tú tìm tới là có ý gì.

Đơn giản chính là vì hôm qua Diệp Sơ Dương đã cho anh xem một thứ mà thôi.

Nghĩ nghĩ, Diệp Tu Bạch đưa tay xoa đầu tên nhóc nhà mình, nói nhỏ nhẹ, “Không cần để ý đến cô ta.”

Trong mắt Diệp Tu Bạch, hành vi của Lương Cẩm Tú giống như một loại hành vi thiểu năng. Anh còn không phải đã quá rõ ràng, người đàn bà này luôn theo dõi anh hoặc nói cách khác là theo dõi Diệp gia không bỏ.

Hơn nữa, Lương Cẩm Tú này nhìn qua liền biết không phải dạng phụ nữ có tâm tư trong sáng, nên lúc này anh cũng không muốn Diệp Sơ Dương đi gặp mặt.

Diệp Tu Bạch đã nói thế, Diệp Sơ Dương cũng nên suy nghĩ cẩn thận.

Cô đưa tay sờ cằm, sau đó nhẹ nhàng chậc một tiếng, “Tuy cháu cảm thấy chú nói rất có lý, nhưng cháu vẫn cảm thấy nên cho chị ta một chút mặt mũi. Hơn nữa, gần đây cháu cũng đang rất rảnh rỗi.”

Nghe vậy, Diệp Tu Bạch im lặng nhìn cô.

Một lúc lâu sau, anh khẽ động động khóe miệng một chút, tiếng nói mang ý cười, “Tôi không nghĩ cậu lại vì tin nhắn kia mà muốn đánh nhau đấy chứ.”

Diệp Sơ Dương: “.......”

Chú nói như thế thì

Nếu thật sự cô và Lương Cẩm Tú làm ra chuyện như thế, điều này cũng không phải không có khả năng.

Diệp Sơ Dương theo bản năng sờ sờ mũi, đang muốn nói cái gì, đột nhiên lại nghe được Diệp Tu Bạch nói “Vậy thì kêu Túc Thất đi chung với cậu đi.”

Diệp Sơ Dương: “....” Cháu còn cho rằng chú định nói là đừng đi nữa.

Thiếu niên nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy buồn cười. Cô đưa tay muốn chọc chọc mặt đối phương, lại bị đối phương túm chặt ngón tay, nhưng điều này cũng không thể cản nổi cô khích lệ anh, “Chú sao lại đáng yêu như vậy chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.