Nghe vậy, Diệp Sơ Dương vốn còn sửng sốt một chút, lập tức hình như đã nghĩ ra điều gì mà gật đầu.
Trải qua hai ngày lên men, mặc dù phóng viên trong ngành vẫn còn tâm tư muốn săn tin của Diệp Sơ Dương, nhưng sau khi có phát trực tiếp, rất nhiều phóng viên cũng hiểu chút ý của cô.
Bởi vậy họ đau khổ chờ ở trước chung cư của Diệp Sơ Dương, còn không bằng trực tiếp tới lúc Diệp Sơ Dương trực tiếp trong phòng phát sóng tìm một ít tin tức phù hợp, sau đó đăng lên Weibo hoặc là báo chí.
Cho nên lúc trước họ vẫn còn chờ trực ở trước Diệc Viên số 9 trên cơ bản cũng đã rời đi.
Hai người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch nếu phải về nhà cũ, lúc này cũng là thời gian rất tốt.
Nhưng hiển nhiên Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch cũng không định, bây giờ ở nhà cũ đang là một trận gió tanh mưa máu.
Chú Phúc quản gia đứng ở ngoài cửa thư phòng, ánh mắt lạnh lùng, so với dáng vẻ thường mỉm cười hiền lành, thật sự chênh lệch quá nhiều.
Về phần tại sao chú lại như thế, tất nhiên là không thể không liên quan đến một cô gái nào đó.
Nửa tiếng trước, nhà cũ Diệp gia có một người không được hoan nghênh mới tới, Lương Cẩm Tú.
Mặc dù Lương Cẩm Tú lần đầu tiên tới Diệp gia, thái độ của chú Phúc với cô ta cũng không tệ lắm, đó hoàn toàn là vì Diệp lão gia tử phân phó.
Hơn nữa chú Phúc là người đã thành thói quen, quanh năm dùng một gương mặt tươi cười đối mặt với những người khác.
Cho nên từ phương diện nào đó mà nói, chú cũng không có cảm tình khác với Lương Cẩm Tú.
Còn nữa, tâm tư bây giờ của Lương Cẩm Tú đã rõ ràng. Đơn giản là muốn làm quen với Diệp Tu Bạch.
Giữa Diệp Sơ Dương và Lương Cẩm Tú, không thể nghi ngờ, chú Phúc nhất định sẽ chọn người đầu tiên.
Chuyện này không thể không tin.
Chỉ là, điều chú Phúc lo nhất bây giờ vẫn là Lương Cẩm Tú đang nói chuyện với Diệp lão gia tử trong thư phòng.
Chú trầm tư một chút, cuối cùng vẫn là quyết định lấy điện thoại ra nhắn cho Diệp Tu Bạch một tin.
*
Lúc này trong thư phòng.
Sắc mặt Diệp lão gia tử không tính là tốt, nhưng nếu như là Diệp Sơ Dương là người hiểu rõ Diệp lão gia tử, tất nhiên sẽ phát hiện vẻ mặt Diệp lão gia tử rất xấu, cũng không phải nhằm vào chuyện giữa Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch.
Mà là với Lương Cẩm Tú.
Nhưng hiển nhiên, bây giờ Lương Cẩm Tú hoàn toàn không phát giác ra. Cô ta chỉ đơn thuần cho rằng, lúc này Diệp lão gia tử hết sức tức giận, là vì buồn rầu chuyện của Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch.
Trên thực tế, không chỉ Lương Cẩm Tú, người bình thường có lẽ cũng sẽ cho rằng là như vậy.
Hôm nay Lương Cẩm Tú tới gặp Diệp lão gia tử, có thể nói là đã chuẩn bị đầy đủ, thậm chí cô ta đã lẳng lặng tải xuống video của Diệp Sơ Dương với Diệp Tu Bạch trên điện thoại di động.
Chỉ vì để cho Diệp lão gia tử tận mắt thấy rõ ràng một chút.
“Ông à, cháu biết người rất thương yêu Diệp Cửu Thiếu, nhưng cháu cho rằng bây giờ chuyện này đã có thể làm cho Diệp gia là vết nhơ và gièm pha. “
Khi Lương Cẩm Tú nói lời này, đôi lông mày thanh mảnh hơi cau, ngôn ngữ và vẻ mặt đều mang một chút ý lo lắng, nhìn vẻ này, giống như thật sự đang lo lắng cho tương lai của Diệp gia.
Nhìn tình cảm chân thành của Lương Cẩm Tú, chẳng qua Diệp lão gia tử chỉ vẻ mặt nhàn nhạt hỏi một câu:
“Cho nên cô cảm thấy nên làm gì?”
Lương Cẩm Tú cũng không phải kẻ ngu, đột nhiên nghe Diệp lão gia tử lành lạnh hỏi một câu, lập tức cả kinh.
Cô ta vội nói:
“Ông à, người đừng hiểu lầm, cháu không có ý gì khác. Chỉ là, Hoắc Cách phu nhân giới thiệu cháu đến đây, hiển nhiên cũng có kì vọng rất lớn với cháu.”