“Gia tộc Hoắc Cách đúng là bên nhà ngoại của Diệp Tam gia, nhưng ta tin, nếu chuyện lặp lại một lần nữa, lão Tam tuyệt đối sẽ không chọn sống cùng với vị mẹ nuôi này, nguyên nhân thì cô không cần biết, nhưng ta nghĩ cô có thể từ những lời này của ta mà hiểu được lão Tam đối với vị trí của người mẹ nuôi này là như thế nào.”
Diệp lão gia tử vừa nói, lại thần sắc nhàn nhạt nhìn vẻ mặt kinh nghi bất định của Lương Cẩm Tú.
Từ lúc bắt đầu, Diệp lão gia tử và Diệp Tu Bạch đã đứng về phe nhau.
Thân là người biết rõ chân tướng năm đó, trong lòng Diệp Tu Bạch rất ghét gia tộc Hoắc Cách của Tam phu nhân, Diệp lão gia tử cũng không thích.
Cho nên từ lúc đầu, Lương Cẩm Tú mượn danh gia tộc Hoắc Cách đến Diệp gia để kết thân, Diệp lão gia tử đã trừ Lương Cẩm Tú ra trong danh sách con dâu rồi.
Thật ra nói cho cùng, lúc trước ông đồng ý cho Lương Cẩm Tú tới Diệp gia ăn một bữa cơm với Diệp Tu Bạch, gặp mặt một lần. Là vì muốn kích động Diệp Tu Bạch một chút mà thôi.
Thêm nữa là muốn thăm dò một chút ý tứ của Diệp Tu Bạch với gia tộc Hoắc Cách ra sao mà thôi.
Kết quả Diệp lão gia tử làm sao cũng không nghĩ rằng, chuyện này đã làm dấy lên mối cảm tình không thể nói giữa cháu trai và con trai của mình.
“Cho nên nói như vậy, ông đã chọn được ai rồi sao? “
Lương Cẩm Tú nói những lời này với Diệp lão gia tử cũng không có cảm nhận được gì ngoài ý, cô ta vẫn như cũ ra vẻ vô cùng bình tĩnh, bởi vì cô ta vẫn có chỗ đứng trong lòng Diệp lão gia tử.
“Ông à, nếu người lo là cháu sẽ đứng về phía của phu nhân Hoắc Cách, vậy cái sự lo lắng sợ là có thừa rồi. Chỉ cần cháu gả vào Diệp gia, vậy cháu chính là con dâu của Diệp gia rồi.” Lương Cẩm Tú mỉm cười nhìn Diệp lão gia tử.
“Cho nên, cháu tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện làm tổn hại đến hình tượng và lợi ích của Diệp gia đâu ạ.”
Hành động bây giờ của Lương Cẩm Tú cùng những câu nói trước kia với Diệp Sơ Dương cũng không khác lắm, đơn giản chỉ là thể hiện lòng trung thành của mình với người trước mặt mà thôi.
Tất nhiên Diệp lão gia tử cũng không mong có một người con dâu có dị tâm sống trong gia tộc mình.
Cho nên, bây giờ mặc dù ông nói như thế, nhưng Lương Cẩm Tú vẫn vô cùng bình tĩnh như trước.
Nếu bây giờ, Diệp Sơ Dương mà ở đây, cô tất nhiên sẽ phải cảm khái một câu, chị gái Lương này không hổ danh là nhà sinh vật học.
Đây là đem những nghiên cứu kiên nhẫn trong phòng thí nghiệm nghiên đặt trên người Diệp lão gia tử.
Có thể nói Lương Cẩm Tú vì muốn ngồi ở vị trí chủ mẫu Diệp gia cũng đúng là hao hết tâm tư.
Những giây phút trong im lặng, đôi mắt Lương Cẩm Tú vẫn luôn chăm chú nhìn Diệp lão gia tử, hy vọng có thể từ vẻ mặt của ông mà thấy được một chút manh mối.
Nhưng có một chuyện rất xấu hổ, Diệp lão gia tử là lão hồ ly thân kinh bách chiến.
Diệp gia ở trong tay ông từng bước phát triển, trong giới kinh doanh đối thủ nhiều như vậy đều bị ông đánh bại. Chẳng lẽ lại bị một tiểu bối dắt mũi.
Chuyện này hiển nhiên là không thể.
Lúc bị Lương Cẩm Tú quan sát, Diệp lão gia tử lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh, sắc mặt cũng không thay đổi chút nào.
Cũng vì không nhìn ra ý nghĩ thật sự của Diệp lão gia tử. Lương Cẩm Tú rốt cục không nhịn được, lại mở miệng.
“Lời của ông cháu rất hiểu, cho nên Diệp lão gia tử, rốt cuộc người nghĩ như thế nào? “