Nếu như Diệp Tu Bạch là người lạnh nhạt không xem ai ra gì, giống như tuyết trắng tinh khôi trên núi cao vậy thì người đàn ông đang ngồi đối diện với anh là người lạnh lùng, cường thế.
Gương mặt anh ta sắc cạnh rõ nét, ngũ quan lạnh lùng, ánh mắt lạnh băng mang nét sắc bén và uy nghiêm, môi mím chặt lại, bộ comple màu đen càng khiến anh trở nên lãnh khốc.
Người đàn ông này toàn thân toát lên khí thế đừng gây sự với ông.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy vậy không khỏi thầm tặc lưỡi.
Tướng mặt của người đàn ông này nhìn có vẻ đáng sợ, có điều trên người cũng có khí tím bao quanh, mặc dù không thể sánh với Diệp Tu Bạch nhưng cũng là một nhân vật lợi hại.
Cô đang nghĩ thầm thì nhân vật lợi hại này lên tiếng:
Nếu đã vậy thì tôi cũng không làm phiềm Diệp Tam gia nữa. Lục Diệc Nhiên, cút ngay về phòng của con. Vừa dứt lời, người đàn ông đã đứng dậy khỏi sofa, đôi mắt sắc lạnh không chút tình cảm nhìn về phía cậu nhóc đang cong lưng nhấc chân định bụng lén lút bỏ chạy: Mau lên.
Lục Diệc Nhiên: Biết rồi, cậu!
Cậu nhóc cúi đầu rầu rĩ lê bước đi theo sau cậu mình về phía thang máy.
Vừa đi cậu nhóc vừa lén quay đầu liếc nhìn thiếu niên đang ngồi trên sofa, giơ tay vẫy tạm biệt đối phương.
Thấy vậy Diệp Sơ Dương bất giác bật cười.
Chỉ với mấy câu nói ban nãy cô cũng đã hiểu được Lục Diệc Nhiên tối nay không chết cũng bị trị cho một trận ra trò.
Chà...
Người đàn ông đó nhìn có vẻ không hề dễ tính.
Đi theo tôi.
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một câu nói.
Diệp Sơ Dương chớp mắt ngẩng đầu, chỉ thấy Diệp Tu Bạch đã đứng dậy, lúc này đang cúi xuống nhìn cô, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt phượng hẹp dài của anh, Diệp Sơ Dương nhìn cũng không thể hiểu được.
Vâng. Cô đáp một tiếng.
Vừa rồi là Lục Diệc Nhiên bị phụ huynh dẫn đi, bây giờ phụ huynh của cô cũng dẫn cô đi, nói không chừng còn giáo huấn cô một trận nữa.
Nghĩ tới đây, thiếu niên bất giác giơ tay xoa mũi mình, ngoan ngoãn đi theo sau người đàn ông bước vào phòng của Diệp Tu Bạch.
Ngồi xuống sofa trong phòng khách, thiếu niên khép chặt hai chân, hai tay đặt lên đùi, lưng ngồi thẳng, không biết còn tưởng đây là một người giả.
Cho tới khi Diệp Tu Bạch bước tới trước mặt cô, cô mới lên tiếng hỏi: Chú út, chú tìm cháu có việc gì sao?
Nghe nói cậu biết võ thuật, học khi nào vậy? Sắc mặt Diệp Tu Bạch lạnh nhạt.
Nhưng Diệp Sơ Dương vẫn nghe được chút thái độ chột dạ.
Võ thuật học từ khi nào, đương nhiên là học khi cô còn là Diệp Sơ, hơn nữa người dạy cô còn là đại sư võ thuật nổi tiếng thế giới.
Nhưng những lời nói thật lòng này cô chắc chắn không thể nói ra.
Cuối cùng thiếu niên làm như thản nhiên xòe tay: Từ lâu rồi. Sao vậy chú út, lại phát hiện ra một điểm lợi hại của cháu sao, chú có thấy bất ngờ không?
Không! Người đàn ông nhìn cô, sắc mặt không đổi nói ra hai chữ.
Nói thực lòng, Diệp Tu Bạch thực sự không cảm thấy bất ngờ gì cả.
Sau khi phát hiện ra Diệp Sơ Dương đã thay đổi, anh vẫn đang đợi Diệp Sơ Dương từng bước bộc lộ toàn bộ.
Là đợi chữ không phải là mong.
Bất luận là thuật phong thủy hay võ thuật.
Anh đều không cảm thấy quá bất ngờ, hơn nữa trong lòng còn có suy nghĩ nên là vậy.
Nếu như cứ phải nói là mong đợi, anh đang mong đợi xem Diệp Sơ Dương có thể phá vỡ sự bình tĩnh và lạnh nhạt của mình hay không.