Lục Diệc Nhiên: ...
Đây có phải là cậu ruột không vậy?
Cậu nhóc chống hông đứng trước mặt cậu mình: Như vậy sau này cậu sẽ không có người thừa kế nữa rồi! Ông đã nói rằng với cái tình của cậu chắc chắn sẽ không cưới được vợ, vì thế tới khi đó con sẽ là người thừa kế nhà họ Lục!
Nghe vậy Lục Cảnh Hoành liền khoanh tay trước ngực, dựa vào sofa sau lưng, cười nhạt một tiếng: Lục Diệc Nhiên, lợi hại gớm. Lại còn học cách uy hiếp cậu!
Cậu, đây không phải là uy hiếp mà là sự thật.
Ha ha, cho dù con có cắt đi thì người ta cũng không thích con, đây cũng là sự thật. Lục Cảnh Hoành không hề do dự giơ tay túm cổ áo đối phương, sau đó xách tới trước cửa phòng tắm giống như xách một món đồ cỡ lớn: Rửa sạch miệng con đi.
Lục Diệc Nhiên ngồi phịch xuống sàn, sau đó tủi thân xoa mông đứng dậy, vẻ mặt giận dữ nhưng lại không dám nói gì, bước vào đánh răng rửa mặt.
Rõ ràng miệng cậu không hề bị bẩn, chắc chắn là do cậu của cậu cho rằng cậu nói quá chí lí, không còn lời nào để đối đáp lại nên mới nghĩ ra cách này để cậu im lặng.
Chiều ngày hôm đó, đại tiệc phỉ thúy do chính phủ M tổ chức chính thức bắt đầu.
Chính phủ M từ trước tới giờ luôn xem giao dịch phỉ thúy là một hoạt động cấp quốc gia, vì vậy hàng năm đều tổ chức khá long trọng, năm nay cũng vậy.
Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch ngồi trong xe, Diệp Sơ Dương đọc tin tức trên điện thoại, Diệp Tu Bạch thì nhắm mắt dưỡng thần.
Không mất bao lâu, hai người đã tới được nơi diễn ra giao dịch.
Chính phủ nước M chọn địa điểm ở quảng trường Thế Kỷ, là quảng trường phồn hoa nhất thủ đô nước M, đương nhiên, quan trọng nhất là phía đối diện quảng trường có một tòa nhà lớn.
Quảng trường là địa điểm trưng bày đá thô bình thường nhất, ai cũng có thể lực chọn. Còn tòa nhà bên cạnh thì chỉ người có thiệp mời mới có thể vào.
Khi Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch tới quảng trường, ở quảng trường đã rất đông người.
Những người này chắc đều là người bình thường.
Tam gia, Cửu thiếu, chúng ta đi vòng từ bãi đậu xe nhé! Túc Nhất ngồi ở vị trí lái xe nhìn thấy đông người như vậy liền cảm thấy đau đầu.
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch cũng chỉ khẽ đáp một tiếng.
Thế là ba người liền tiến vào bãi đầu xe dưới tầng hầm.
Sau vài phút, ba người liền dùng thiệp mời vào trung tâm triển lãm.
Kết quả vừa đứng vững, Diệp Sơ Dương liền nghe thấy tiếng gọi khe khẽ liên hồi.
Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở phía xa, Lục Diệc Nhiên mặc một bộ vest nhỏ màu xanh nước biển đang vẫy tay gọi cô, cách một khoảnh rất xa nhưng Diệp Sơ Dương vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt lấp lánh như sao của cậu nhóc.
Đôi mắt không bị thế tục làm vấy bẩn, rất đẹp.
Diệp Sơ Dương nheo mắt, đang định nói một tiếng với chú út mình rồi qua đó xem thế nào. Kết quả đã thấy Lục Cảnh Hoàn dắt Lục Diệc Nhiên đi về phía họ.
Túc Nhất đứng sau lưng Diệp Tu Bạch, thấy hành động của Lục Cảnh Hoành, liền có chút cảm khái.
Nhớ tới năm xưa, Tamg ia nhà họ và Lục Nhị gia lần nào gặp nhau cũng không hề vui vẻ, thậm chí còn rút súng chỉ vào đối phương. Mấy năm vừa qua, mặc dù quan hệ của hai người đã dịu lại nhưng vẫn tránh mặt đối phương.
Kết quả bây giờ, một người vì Diệp Sơ Dương, một người vì Lục Diệc Nhiên, hai người đàn ông vốn là tử địch lại đụng mặt nhau.
Điều quan trọng là, hai người này vẫn có thể yên ổn, bình thản ngồi đối diện nhau, thật lạ kì.