Những người học huyền thuật như họ đều dùng ngọc để làm pháp khí.
Diệp Sơ Dương cũng vậy.
Vì thế cô xuất hiện ở đây là vì muốn tìm một miếng ngọc tốt, làm một ít pháp khí.
Giao dịch phỉ thúy ở nước M nói đơn giản là giao dịch đá thô phỉ thúy, là một hình thức đấu giá đặc biệt và công bằng.
Nước M từ trước tới nay luôn kiểm tra rất nghiêm ngặt phỉ thúy của nước họ, nếu như là phỉ thúy được mang ra ngoài mà không thông qua giao dịch công khai sẽ bị coi là buôn lậu, vì thế, nếu muốn lấy được phỉ thúy chất lượng tốt của nước M, chỉ có thể thông qua hình thức giao dịch công khai này.
Diệp Sơ Dương dẫn theo Lục Diệc Nhiên lượn lờ khắp sảnh lớn ở lầu một rất lâu, sảnh chính rất lớn, trong tủ có đặt rất nhiều các loại đá thô phỉ thủy.
Đá thô này nhìn bề ngoài thực ra cũng chả khác gì với đá thông thường, nhưng chỉ nhìn bề ngoài thôi thì không thể biết được bên trong có phỉ thúy hay không.
Vì thế, giao dịch đá thô phỉ thúy cũng có thể coi là một màn cá cược.
Cá cược về năng lực phân biệt, tiền tài và cả lòng dũng cảm.
Lục Diệc Nhiên đi theo sau Diệp Sơ Dương, nhìn thấy một khối đá thô rất xấu xí, thô ráp, không cầm lòng được liền bĩu môi: Anh ơi, đá ở đây xấu thế. Nếu anh thích đá, em bảo cậu em tặng anh một ít. Nhà em có một mỏ khoảng sản.
Nghe thấy vậy, mới đầu Diệp Sơ Dương cũng không mấy để tâm.
Nhưng ngay lập tức cô cũng bất giác nhướng mày.
Nếu như cô nhớ không nhầm, khoảng sản mà Lục Diệc Nhiên nói hình như là sản sinh ra kim cương?
Nhà họ Lục nổi tiếng vì phát triển đĩa ốc, sau này nghe nói đặt chân theo hai đường hắc bạch, hoạt động ở vùng màu xám, khu mỏ đó cũng không nằm trong nước, nói chính xác là, việc làm ăn của nhà họ Lục chủ yếu được đặt ở nước ngoài.
Diệp Sơ Dương ngẫm nghĩ, ánh mắt lấp lánh, sau đo giơ tay xoa đầu cậu nhóc: Đá ở đây nhìn xấu một chút nhưng quan trọng là lựa chọn chuẩn, bên trong cũng sẽ có đồ tốt.
Em biết rồi, vật không thể chỉ nhìn bề ngoài. Cậu nhóc xoa cằm, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Diệp Sơ Dương nghe thấy vậy liền bật cười.
Cô gật đầu, cười nói: Cũng có thể nói vậy.
Em chọn cho anh! Cậu vẫn thường nói em may mắn. Lục Diệc Nhiên giơ tay vỗ ngực mình tiếp tục nghiêm túc nói: Trước đây em gặp tai nạn, cả xe chỉ có một mình em sống sót.
Bất ngờ nghe được câu nói này, Diệp Sơ Dương liền nheo mắt nhìn cậu nhóc.
Chỉ thấy trên gương mặt trắng trẻo của cậu nhóc vẫn nở nụ cười rạng rỡ, có điều đôi mắt lấp lánh như sao đêm đã u tối đi ít nhiều.
Người hiểu biết đôi chút về nhà họ Lục đều biết rằng, Lục lão có hai con một trai một gái, con trai là gia chủ hiện tại của nhà họ Lục - Lục Cảnh Hoành, người đời gọi là Lục Nhị gia.
Còn con gái là đại tiểu thư của Lục Thị, mẹ của Lục Diệc Nhiên - Lục Cảnh Hân.
Lục Cảnh Hân và chồng rất yêu thương nhau, sau khi kết hôn có một người con trai là Lục Diệc Nhiên.
Sau đó, gia đình ba người lái xe đi chơi thì gặp tai nạn, người trên xe ngoài Lục Diệc Nhiên ra thì đều mất mạng.
Khi đó Lục Diệc Nhiên được Lục Cảnh Hân bảo vệ cẩn thận, trên người không hề có chút thương tích nào cả. Lục Diệc Nhiên sau khi hôn mê tỉnh dậy, nhìn thấy ba mẹ toàn thân đẫm máu, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Sau đó, sau khi cậu nhóc bò ra khỏi xe được một giây, xe nổ tung.
Lục Diệc Nhiên bị thương nhẹ sau vụ nổ đó.
Có điều, so với ba mẹ cậu nhóc, Lục Diệc Nhiên đúng là rất may mắn.