Miếng đá thô này không lớn, một phiến nho nhỏ được đặt ở góc gian hàng, trông không thu hút được người mua cho lắm.
Diệp Sơ Dương nheo mắt nhìn sang đó.
Bề mặt đá thô là một lớp màu xám vàng, hơi cũ kĩ, thậm chí trên đó còn mang vài dấu vết xói mòn. Nhưng nếu chỉ dựa theo vẻ bề ngoài mà nói thì không rõ có gì đặc biệt nổi trội.
Nhưng mà, nếu được Lục Diệc Nhiên lựa chọn thì…
Ánh mắt của Diệp Sơ Dương lóe lên một tia sáng, đôi mắt trở nên thâm sâu, cô nhướng mày tò mò hỏi, Tại sao lại chọn cái kia?
Không biết nữa.
Ba chữ này, Lục Diệc Nhiên trả lời thật vô tư và nghiêm túc, nhưng khiến Diệp Sơ Dương bất chợt run run khóe miệng.
Tên tiểu tử thối này…
Cô bất lực ấn giữa hai đầu lông mày, không hỏi thêm gì nữa, quay người bèn đi đến chỗ bày bán khối đá thô đó.
Ông chủ, thứ này bán sao?
Đứng trước gian hàng bày bán, Diệp Sơ Dương hỏi thẳng vào chủ đề, không có chút vòng vo nào.
Ông chủ vừa nhìn thấy một lớn một nhỏ ghé thăm gian hàng, vốn dĩ còn có chút vui mừng, dù sao thì ông cũng bắt gặp hai người này bước ra từ trong hội trường. Người có thể tham gia vào hội trường đó, đều là người có tiền.
Cho nên, khi hai người họ bước đến, đôi mắt của ông chủ sáng rực lên.
Có giây phút thoáng qua nào đó cảm thấy tiền đang đập ào vào mặt mình.
Kết quả…
Kết quả khiến người ta không được hài lòng cho lắm.
Những tưởng vị khách lớn có tiền rốt cuộc chỉ hỏi khối đá thô được ông xem như phế liệu đặt ở trong góc, đây là tình huống gì vậy?
Ông chủ cảm thấy trái tim của mình như vỡ tan vụn nát không còn sót mảnh nào, nhưng hai người trước mặt có vẻ không dễ đắc tội, cho nên ông cũng không dám bộc lộ biểu cảm đau xót, chỉ đáp rằng: Đây là phế liệu, năm trăm một miếng.
Nếu vào mọi thường, phế liệu này sẽ không bán đến mức giá cao như vậy. Nhưng hôm nay không phải, việc khai trương bán công khai phỉ thúy trực tiếp ảnh hưởng đến giá cả tăng lên của các loại đá thô này.
Cho dù là phế liệu cũng thế.
Nghĩ vậy, ông chủ liền trở nên cứng rắn.
Diệp Sơ Dương chưa để ý đến biểu cảm của ông chủ, sau khi đối phương báo giá, cô không hề có chút do dự, lạnh giọng nói, Vậy được, tôi mua. Dứt lời, cô dứt khoát rút thẻ.
Giây kế tiếp, cậu nhóc ở bên cạnh nhón chân lên nói với Diệp Sơ Dương: Anh ơi, để em để em!
Vì vậy, dưới sự ngỡ ngàng của Diệp Sơ Dương, Lục Diệc Nhiên nhanh chóng lấy tấm thẻ của Lục Cảnh Hoành đưa cho đặt vào tay của ông chủ.
Ông chủ vừa nhìn thấy tấm thẻ màu vàng kim, cả người đờ đẫn.
Con nít hiện giờ đều trở thành tổng tài bá đạo rồi hay sao? Tùy tiện mang theo bên mình loại thẻ không hạn mức có nhiều tác dụng và số tiền tiêu thoải mái.
Ông chủ lại một phen cảm thấy hai người trước mặt trăm phần trăm không dễ gây sự, vì thế, ông cụp mắt xuống, coi như mình chưa thấy gì cả, tiếp tục mở miệng hỏi: Chỗ chúng tôi có máy cắt miễn phí, hai vị có muốn dùng không?
Thông thường, mỗi gian hàng bày bán đá thô đều chuẩn bị sẵn một máy cắt. Nếu không, những khối đá thô thật không dễ giải quyết.
Diệp Sơ Dương nghe thế, trong lòng dường như cảm thấy mang theo tảng đá có chút bất tiện, cho nên gật gật đầu: Vậy thì làm phiền ông.
Không phiền không phiền.
Ông chủ vội vàng cười đáp.
Vì thế, khoảng thời gian còn lại, Diệp Sơ Dương và Lục Diệc Nhiên đứng cạnh nhau, cậu nhóc tựa sát bên người Diệp Sơ Dương, bỗng dưng ngửi lấy ngửi để, Anh ơi, người của anh thơm quá!