Đối với cháu của mình, Lục Cảnh Hoành trước giờ không hề khách sáo.
Anh xách cổ áo cậu nhóc về trước cửa phòng, giơ chân muốn đạp tung cửa phòng ra, nhưng ngay lập tức Lục Cảnh Hoành lại đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ngay ánh mắt Diệp Sơ Dương, anh nhướng mày nói: Diệp Cửu thiếu, nếu như cậu thay đổi ý định, có thể tới tìm tôi!
Thay đổi ý định?
Thay đổi ý định gì?
Nhất thời, Diệp Sơ Dương thậm chí không phản ứng kịp.
Tuy nhiên khi nghe thấy tiếng bật cười ở bên cạnh, thiếu niên lập tức bừng tỉnh.
Ờ, nói việc cô thích ai đó sao?
Ý của Lục Cảnh Hoành là nếu cô đổi ý thích Lục Diệc Nhiên hoặc anh ta thì có thể tới tìm anh ta?
Khóe miệng Diệp Sơ Dương co giật, hơi buồn cười.
Cho dù cô thực sự hẹn hò thì tuyệt đối cũng không hẹn hò với người nhà họ Lục.
Khi còn là Diệp Sơ, toàn bộ tâm trí của cô đều là Huyền Môn. Bây giờ trở thành Diệp Sơ Dương, đóng giả thiếu niên, trong thời gian ngắn, cô chắc cũng không muốn tìm một người đàn ông để hẹn hò.
Hơn nữa, việc gì cũng phải xem duyên phận và cảm giác.
Thực sự muốn tìm Lục Cảnh Hoành?
Diệp Tu Bạch ngồi trên ghế, dáng người thư thái dựa vào lưng ghế, ánh mắt anh nhìn sang cậu thiếu niên nhìn có vẻ đã trầm ngâm hồi lâu như thể đang ngẫm nghĩ điều gì, bỗng nhiên hỏi một câu không rõ ý đồ.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền chớp chớp mắt, bật cười nói: Sao có thể. Đã nói rồi, cháu thích kiểu đàn ông như chú út hơn.
Nói xong, thiếu niên liền đứng dậy khỏi ghế, nhún vai với Diệp Tu Bạch, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, bắt đầu thu dọn bát đĩa trên bàn.
Nhưng cô không ngờ rằng, lúc này trong lòng người đàn ông nó đã có chút xao động.
Diệp Tu Bạch cũng không biết Diệp Sơ Dương nói xong câu đó sẽ nghĩ gì, có lẽ phần nhiều là nói đùa.
Nghĩ tới đây anh liền nhíu mày, bất ngờ lên tiếng như thể vì một mục đích nào đó: Tôi không thích cậu.
Diệp Sơ Dương đang thu dọn hành lý, động tác trên tay bất ngờ chững lại.
Cô đặt đĩa xuống, vòng eo mềm mại thon gọn tựa vào góc bàn, khoanh tay trợn ngược mặt nhìn: Chú út, cháu nói là kiểu đàn ông như chú, chú không thích cháu thì có người khác thích cháu.
Thực ra Diệp Sơ Dương cũng rất tự tin với sức quyến rũ của mình.
Bất luận là Diệp Sơ hay Diệp Sơ Dương.
Tướng mạo đều rất xuất chúng, có gia thế, có thực lực.
Ý, nghĩ vậy, đàn ông trên đời đều phải bám quanh cô mới đúng chứ, đâu nhất thiết phải là Diệp tam gia trước mắt.
Diệp Sơ Dương nghĩ vậy sau đó lại trợn ngược mắt.
Sau khi nghe thấy câu nói kia, anh lặng lẽ nhìn người thiếu niên, cuối cùng ừ một tiếng rồi quay người bước đi.
Tâm tư của Diệp Tu Bạch, người khác không thể đoán biết được.
Diệp Sơ Dương cũng không quan tâm tới việc đối phương bỏ đi, chỉ mải miết tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Chiều hôm đó, Đoàn Kiệt gửi cho cô một tin nhắn: Cửu thiếu, hôm nay khi livestream, có thể lộ mặt, hút fan.
Đoạn Kiệt dường như không biết cô đang làm gì, chỉ biết cô có việc phải đi xa. Hôm qua sau khi xem livestream, đương nhiên cũng tưởng rằng hôm nay cô cũng livestream.
Diệp Sơ Dương xoa cằm, cuối cùng vẫn chạy tới bếp sau của khách sạn xin ít nguyên liệu nấu ăn.
Người phụ trách nguyên liệu của nhà bếp nhìn người thiếu niên tướng mạo xuất chúng trước mắt, trong lòng khá phức tạp.
Không biết từ khi nào, khách sạn của họ đã trở thành chợ rau...
Và những đầu bếp cao cấp như họ lại chả còn chút tác dụng nào cả...