Diệp Tu Bạch xách cậu thiếu niên tới tận bên cạnh xe mới dừng lại.
Vừa ngồi vào trong xe, Túc Nhất đã ngồi đợi sẵn ở ghế lái.
Diệp Sơ Dương tự thắt dây an toàn cho mình xong mới quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Ngón tay thon dài với các đốt ngón tay rõ ràng của anh đang để trên đùi, tư thái có vẻ vô cùng ung dung, thong thả, tuy nhiên thần sắc trong đôi mắt phượng đang trùng xuống, lạnh lùng không ánh lên bất cứ tình cảm nào.
Tâm trạng Diệp Tu Bạch đang rất tệ.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Diệp Sơ Dương.
Có điều nguyên nhân là gì chứ?
Thiếu niên giơ tay xoa cằm, khẽ nhướng mày.
Khi còn đang nghĩ, người đàn ông bất ngờ lên tiếng: Đợi lát nữa hãy thay hết quần áo trên người ra.
Sao? Diệp Sơ Dương bất ngờ nghe được một câu như vậy liền ngây người chớp chớp mắt, như thế chưa kịp phản ứng gì, cô cúi đầu nhìn trang phục trên người, bộ đồ này bình thường mà.
Trên người toàn mùi nước hoa rẻ tiền. Ánh mắt Diệp Tu Bạch vẫn không đổi, giọng nói lạnh nhạt.
Diệp Sơ Dương: ...
Mấy phút tiếp sau đó, không khí trong xe khá tĩnh lặng. Đợi sau khi xuống xe, Túc Nhất liền xách theo một chiếc túi đi theo Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch và phòng riêng. Vừa vào trong phòng, Túc Nhất liền đưa túi trong tay cho Diệp Sơ Dương.
Bắt gặp ánh mắt ngờ vực của thiếu niên, Túc Nhất có chút lúng túng mỉm cười: Đây là quần áo của Tam gia, Cửu thiếu hãy thay tạm đi.
Nhất định phải thay sao? Diệp Sơ Dương cầm túi, lấy từ trong túi ra một chiếc áo sơ mi màu trắng, rũ ra nhìn, đúng là to bằng áo của Diệp Tu Bạch vẫn mặc, Mùi nước hoa trên người tôi nồng vậy sao?
Ờ.
Nghe thấy câu hỏi như vậy, Túc Nhất luống cuống vô cùng thiếu tự nhiên xoa mũi mình.
Lúc này anh nên trả lời Cửu thiếu thế nào nhỉ?
Thực ra từ đầu, Tục Nhất đều không hề ngửi thấy mùi nước hoa trên người Cửu thiếu. Anh vẫn luôn khen mũi mình thính hơn mũi chó, nhưng hình như hôm nay có phần mất linh nghiệm.
Túc Nhất khẽ nhướng mày, sau đó gật đầu với Diệp Sơ Dương, vẻ mặt nghiêm túc nói: Rất nồng. Hơn nữa Tam gia đặc biệt ghét đàn bà.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chỉ có thể ờ một tiếng. Sau đó cầm áo sơ mi trắng bước vào nhà vệ sinh trong phòng để thay đồ.
Cởi chiếc áo nỉ có mũ màu đỏ ra, cô nhìn ngực mình, rồi lại nhìn chiếc áo sơ mi của anh, phát hiện ra chiếc áo sơ mi này không thể nhìn xuyên qua, cô liền mặc lên người không hề do dự.
Áo của Diệp Tu Bạch rất rộng cũng rất dài.
Diệp Sơ Dương sau khi dang tay ra, tay áo vẫn che kín hết tay cô. Cô bất giác ngước mắt nhìn người trong gương.
Cuối cùng, sau khi cài hết toàn bộ cúc xong, đảm bảo thứ trên ngực không có cơ hội lộ ra trước mặt người khác cô mới xắn tay áo lên đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Diệp Tu Bạch lúc này đang ngồi trên sofa, nghe thấy động tĩnh liền chậm rãi ngước mắt lên nhìn.
Từ trước tới giờ anh luôn chuẩn bị trước một bộ đồ dự phòng dùng khi cần thiết. Không ngờ lúc này lại tiện cho tên nhóc này.
Diệp Sơ Dương thực sự rất gầy.
Áo anh mặc trên người cô giống như một đứa bé mặc đồ người lớn vậy, khiến thằng nhóc càng trở nên mảnh mai, nhỏ bé.
Diệp Tu Bạch lạnh nhạt liếc nhìn cô, cuối cùng vẫy tay gọi đối phương.
Diệp Sơ Dương thấy vậy liền bước tới ngồi xuống bên cạnh chú út mình. Còn chưa kịp lên tiếng hỏi đối phương tại sao đã thấy anh giữ lấy cổ tay cô.