Lục Cảnh Hoành nhìn món cá cải chua bề mặt phủ đầy cải chua, có chút nghi ngờ nhìn thiếu niên đang đứng bên cạnh Diệp Tu Bạch cười nói chuyện gì đó.
Cái này, cay không? Lục Cảnh Hoành im lặng một hồi hỏi tiếp.
Diệp Sơ Dương ngẩng mắt nhìn anh, giọng điệu có chút hờ hững, Có khi nào anh thấy món cải chua mà không có chút màu đỏ nào không?
Cũng đúng. Lục Cảnh Hoành gật gật đầu, múc một muỗng canh vào bát của mình.
Không thể phủ nhận, tay nghề nấu ăn của Diệp Sơ Dương thật ngon quá đi, nếu không anh cũng không đến ăn ké trước khi chia tay. Lục Cảnh Hoành hơi nheo mắt, một muỗng canh cá cải chua được đưa thẳng vào mồm không cần suy nghĩ.
Tiếp theo sau, im lặng ba giây.
Diệp Sơ Dương trực tiếp kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Diệp Tu Bạch, một tay đỡ lấy khuôn mặt mình, tiếp tục cười nói: Lục Nhị gia, mùi vị thế nào?
Thiếu niên vừa dứt lời, người đàn ông cuối cùng không nhịn nổi, vội vàng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.
Ánh mắt của Diệp Sơ Dương nhìn theo bóng dáng của đối phương, cười trêu một tiếng, Ngươi dám nói bậy nè.
Diệp Tu Bạch: ...
Người đàn ông đang ngồi bên thiếu niên lúc này bỗng nhìn ngắm với vẻ phức tạp, trong đầu không ngừng suy nghĩ bản thân mình có từng gây việc gì có lỗi cho đối phương không…
Anh không muốn đang dùng cơm bình thường bỗng dưng lăn ra chết không rõ lý do.
Diệp Tu Bạch suy nghĩ tầm ba phút, không nhớ có việc gì, nhưng đã đợi được Lục Cảnh Hoành trở về với sắc mặt xanh lá của màu rau cải.
Diệp Cửu thiếu, cậu tính toán so đo như vậy sẽ không tìm được người đàn ông nào tốt đâu. Sau khi anh ngồi xuống, thồn liền một ly nước lớn vào trong họng, mới giảm được một ít vị cay trong miệng.
Diệp Sơ Dương nhìn động tác của anh ta, đôi mắt nheo lại cười mỉm, Không phiền Lục Nhị gia quan tâm. Nói không chừng sẽ có người yêu thích tính cách so đo của tôi, chú út nói phải không?
Ừ. Thân là chú út của thằng nhóc và là kẻ đối đầu có thù với Lục Cảnh Hoành, Diệp Tu Bạch nói với vẻ mặt bình thường, sau đó gắp thêm một cục sườn xào chua ngọt.
Quả nhiên chua chua ngọt ngọt dễ ăn hơn nhiều, còn món cá cải chua kia, chỉ có thằng ngốc Lục Cảnh Hoành mới cảm thấy cá cải chua không cay.
Nhưng mà, Lục Cảnh Hoành sống quen ở nước L, đương nhiên hiếm khi ăn món Trung. Vì thế, mới hiểu lầm về định nghĩa cay nhất định phải có một lớp dầu đỏ trên bề mặt.
Nếu không, Diệp Sơ Dương cũng chẳng to gan đến thế.
Sau khi thiếu niên có được câu trả lời của chú út nhà mình, càng nở nụ cười rạng rỡ.
Cô xúc một bát cơm đưa đến trước mặt Lục Diệc Nhiên, mỉm cười nói: Nhiên Nhiên đừng bao giờ học cậu của mình, ăn nói tầm bậy sẽ bị trừng phạt đó.
Nghe thế, Lục Diệc Nhiên gật đầu lia lịa.
Anh Diệp của nó thật đáng sợ!
Nó quyết định cả đời này phải làm một đứa trẻ tốt, không bao giờ chọc giận anh Diệp.
Rốt cuộc, bữa cơm trưa cuối cùng vẫn khiến tất cả mọi người cảm thấy hài lòng. Trừ khoảng thời gian tiếp theo, Lục Cảnh Hoành không hề đụng tới món cá cải chua và Diệp Tu Bạch bị đùa bỡn khi thả lỏng cảnh giác.
Diệp Tu Bạch thấy thiếu niên bên cạnh ăn đổ mồ hôi đầy trán, đôi môi đỏ chót, bờ môi hơi sưng, bất chợt chớp chớp cặp mắt.
Tuy có cảm giác món ăn rất ngon, nhưng anh không dễ dàng nếm thử.
Còn Diệp Sơ Dương dường như chú ý đến ánh mắt của chú út, vô ý dùng đũa chung gắp một miếng thịt cá đặt vào bát của chú út, nhìn đón ánh mắt của đối phương, cô phủi tay, Thật ra không cay lắm đâu.
Chỉ là gã Lục Cảnh Hoành kia không biết ăn cay, cho nên mới làm lố như vậy.