Rõ ràng là kẹo của cô, tại sao cô lại phải cám ơn đối phương.
Cảm giác như thể làm ăn thua lỗ vậy.
Diệp Sơ Dương nghĩ vậy liền thuần thục bóc kẹo, ném kẹo vào miệng, sau đó ánh mắt cô lại nhìn lên người người đàn ông đối diện.
Vì trên máy bay không cóc bác sĩ, vì thế vừa rồi khi xử lý vết thương cho Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương chỉ cắt vùng áo sơ mi dính trên vết thương của đối phương. Nhưng anh vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi màu trắng rách bươm trên người.
Diệp Sơ Dương ngẫm nghĩ một lát, ngậm kẹo trong miệng lúng búng nói: Cháu đi lấy nước suối, chú út thay áo nhé?
Mặc dù cô không phải cháu ruột của Diệp Tu Bạch, nhưng cô biết đối phương ưa sạch sẽ tới mức nghiêm trọng. Có thể mặc chiếc áo bẩn này tới bây giờ chắc anh cũng sắp hết chịu nổi rồi?
Nghĩ tới đây cô không đợi đối phương trả lời liền đứng dậy tới bên cạnh lấy mấy chai nước suối.
Lúc này, Diệp Tu Bạch vẫn ngồi lặng yên ở đó, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn theo bóng dáng người thiếu niên, ánh mắt như thể hời hơi nhưng rất thực ra rất thâm trầm, bên trong cất giấu điều gì thì chỉ mình anh mới hiểu.
Diệp Tu Bạch từ từ nheo mắt lại, cũng không biết nghĩ tới điều gì liền bật cười một tiếng.
Sau đó xé vỏ kẹo, cho kẹo vào miệng.
Kẹo sữa thỏ trắng hơi cứng nhưng cũng rất béo, không quá ngọt.
Một lát sau, Diệp Sơ Dương quay lại trước mặt anh, cô thỏ đầu tới, để ý thấy vai của đối phương không tiện cử động, cô mím môi sau đó vẫn quyết định xử lý.
Chú út, cái này... cháu giúp chú cở cúc nhé!
Khi vừa nói ra câu này, Diệp Sơ Dương cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Rõ ràng cô đang làm một việc rất nghiêm chỉnh, nhưng cứ có cảm giác chột dạ.
Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi.
Diệp Tu Bạch chú ý tới ánh mắt bối rối của đối phương, anh liếc nhìn cô một cái sau đó lạnh nhạt nói: Tôi có tay. Vừa dứt lời, ngón tay thon dài với các đốt tay rõ ràng của anh liền đặt lên cúc áo, một tay vẫn có thể nhanh chóng cởi cúc áo ra như thường, sau đó ném chiếc áo dính đầy bụi bẩn, bùn đất sang một bên.
Làm phiền cậu. Anh nói tiếp.
Nghe vậy Diệp Sơ Dương vội vàng xua tay, dùng khăn bông sạch thấm nước suối vòng ra sau người anh, hạ thấp giọng nói: Có gì phiền phức đâu, hình như cháu còn được hời.
Cả nước Z này, không ít các cô gái có ý đồ với Diệp Tu Bạch. Đáng tiếc người đàn ông này quá lãnh đạm, không hứng thú với chuyện nam nữ. Vì thế dáng vẻ cởi trần thế này chắc mới chỉ xuất hiện trước mặt một cô gái là cô?
Nghĩ vậy, hình như thực sự rất vinh hạnh.
Diệp Sơ Dương lặng lẽ mỉm cười nhưng không hề nói gì, ánh mắt thì nhìn xuống lưng người đàn ông.
Da của Diệp Tu Bạch rất trắng, vùng lưng gầy săn chắc và thắng tắp.
Diệp Sơ Dương bất giác xoa cằm, trong lòng nghĩ thầm gã này đúng là ứng với một câu nói: Mặc đồ thấy gầy, cởi đồ thấy thịt.
Ánh mắt cô di chuyển từ vai đối phương xuống tới vùng bụng eo, nghiêng người một chút sẽ thấy được cơ bụng đối phương.
Tám múi, rất vừa vặn.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt sau đó lắc mạnh đầu, vứt bỏ những suy nghĩ mập mờ trong đầu, thả lỏng động tác trên tay, giúp anh lau qua.
Giữa chừng, ngón tay mềm mại của thiếu niên vô tình tiếp xúc xuống phần dạ lộ ra ngoài của anh.
Khoảnh khắc dạ chạm da đó cô lập tức cảm nhận được người anh như thể cứng đơ lại.