Gì cơ?
Diệp Tu Bạch vừa dứt lời, không chỉ Lục Diệc Nhiên ngây người, tới Diệp Sơ Dương cũng bất ngờ.
Sao cô lại không biết ăn xong cơm là về luôn?
Hơn nữa tối qua không phải nói rằng muốn về lúc nào thì về sao?
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt hỏi: Vội lắm sao?
Ừ. Diệp Tam gia thực ra biết rõ là chẳng có việc gì vẫn gật đầu, mặt không đổi sắc.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương cũng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ anh bạn nhỏ Lục Diệc Nhiên sắp bật khóc, hạ giọng an ủi: Xem ra tôi không thể cùng nhóc đi công viên được rồi, có điều tôi thấy nhóc có thể mời cô bạn Lilisa đi cùng.
Diệp Sơ Dương không quên cuộc trò chuyện của Lục Diệc Nhiên và Lục Cảnh Hoành khi trước.
Lục Diệc Nhiên nghe vậy, trầm ngâm một lát, cuối cùng mới bĩu môi: Không muốn tìm Lilisa, em đi tìm Reus.
Diệp Sơ Dương: ...
Người bạn nhỏ Lục Diệc Nhiên này, bên cạnh có bao nhiêu cô bạn gái đây?
Đầu tiên là Alice, rồi tới Lilisa, giờ lại là Reus.
Diệp Sơ Dương cũng coi như đã phát hiện ra, mặc dù cô mới mười tám nhưng đã có khoảng cách thế hệ với người bạn nhỏ Lục Diệc Nhiên.
Vì thế, cô tốt nhất cứ hướng về vòng tay của chú út nhà cô thôi.
Nghĩ tới đây cô rầu rĩ bóp trán, quay đầu nói với Diệp Tu Bạch: Vậy được thôi, đợi cháu ăn sáng xong chúng ta sẽ về.
Ừ. Diệp Tu Bạch gật đầu, sắc mặt vẫn không lộ ra cảm xúc gì cả.
***
Nửa giờ đồng hồ sau, trên bãi đậu máy bay của nhà họ Lục, một chiếc máy bay đang lặng lẽ dừng ở đó, nhóm người Lục Cảnh Hoành thì đang đứng bên cạnh.
Anh, em sẽ tới tìm anh, anh cũng phải nhớ tới thăm em đấy. Lục Diệc Nhiên ôm lấy một chân Diệp Sơ Dương, nheo mắt ngẩng đầu cười với đối phương.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chỉ mỉm cười đáp lời.
Lục Cảnh Hoành đứng bên cạnh thấy vậy, không hề do dự giơ tay kéo thằng nhóc đang ôm chân thiếu niên xuống, sau đó mỉm cười nói với Diệp Sơ Dương: Diệp Cửu thiếu, hi vọng khi gặp lại cậu đã tìm được người đàn ông ưng ý của mình.
Diệp Sơ Dương: ...
Cô thực sự không hiểu tại sao Lục Cảnh Hoành lại nói như vậy, có điều cô vẫn mỉm cười gật đầu: Tôi cũng hi vọng như vậy.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lục Cảnh Hoành càng thêm rạng rỡ.
Ánh mắt anh như thể vô tình liếc nhìn gương mặt của người đàn ông đứng bên cạnh, nụ cười trên môi càng lúc càng rạng rỡ.
Mười phút sau, máy bay cất cánh.
Sau một hồi chòng chành, cuối cùng máy bay cũng bắt đầu bay thăng bằng.
Diệp Sơ Dương ngồi ở vị trí bên cạnh Diệp Tu bạch, người uể oải dựa vào ghế, cảm giác êm ái lại một lần nước khiến cô bất giác muốn nhắm mắt lại.
Đặc biệt là sau khi ăn sáng.
Thế là, năm phút sau, người đàn ông đang cúi đầu đọc tài liệu gì đó ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Diệp Tu Bạch nhìn lên người người bên cạnh, lúc này thiếu niên đã ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dài khẽ run run, làn môi hồng nhạt khép hờ, ngủ rất say sưa.
Khi nhìn Diệp Sơ Dương, trong đầu Diệp Tu Bạch bất giác nhớ lại điều Lục Cảnh Hoành nói với mình khi trước.
Đúng như Lục Cảnh Hoành nói, anh đối xử với Diệp Sơ Dương khác hoàn toàn với những người khác.
Điểm này, anh rõ hơn bất cứ ai.
Nhưng sự khác biệt này rốt cuộc có ý nghĩa gì, anh không rõ cho lắm.
Anh trầm ngâm nhìn thiếu niên trước mắt, đôi mắt phượng hẹp dài sâu thăm thẳm.