Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 197: Chương 197




Đoàn Kiệt: Cửu thiếu, thời gian casting của “Sinh Trưởng Cuồng Dã” ấn định vào mùng 1 tháng sau.

Thấy vậy, sau khi Diệp Sơ Dương trả lời lại một chữ “Vâng” liền mở mail lục lại kịch bản của “Sinh Trưởng Cuồng Dã”.

Nguyên buổi chiều hôm đó Diệp Sơ Dương chỉ ngồi xem kịch bản.

Mãi cho tới khi tiếng chuông”ting!ting!ting!ting!” từ điện thoại không ngừng vang lên.

Cô mở ra xem, vẫn là tin từ đoàn làm phim “Hồi Sinh”.

Biên kịch: Nghe nói cô gái tên Tạ Linh Tê đó dường như sắp quay phim mới, đối tượng hợp tác ở cùng trường với Diệp Tử. Khả năng là muốn mượn anh Diệu để tạo độ hot.

Sau tin này còn có một đường link.

Diệp Sơ Dương vừa click vào xem liền bị dọa hú vía.

Bởi vì, đối tượng hợp tác của Tạ Linh Tê mà biên kịch nói tới không phải người khác mà chính là Ngu Nhan Trạch - người từng có một mối thâm tình với Diệp Sơ Dương.

Đó là đối tượng mà năm đó Diệp Sơ Dương thầm ngưỡng mộ trong lòng.

Cậu thiếu niên chậm rãi đặt tầm mắt vào dòng tin weibo đó.

Trang chính thức của Phương Xa Có Anh: #PhươngXaCóAnh# Nữ chính và nam chính đã ấn định! Tạ Gia Linh Tê và Ngu Nhan Trạch.

Ở dưới dòng tin của trang chính thức là bình luận của độc giả.

——“Thế nên scandal của Tạ Linh Tê gì đó với Nhiếp Tử Diệu là gây sự chú ý phải không?

——“Phì!”

——“ ‘Phì!’ này của thớt có ý nghĩa sâu xa.”

——“Theo như tôi biết thì Ngu Nhan Trạch kia hình như là sinh viên của Học viện Điện Ảnh Tĩnh Tây, hơn nữa còn là bạn học cùng lớp của Diệp Sơ Dương nữa cơ!”

——“Á đù, thật hay giả đấy! Diệp Sơ Dương.”

*

Mắt thấy sự việc bỗng nhiên kéo theo cả mình vào, Diệp Sơ Dương có chút mếu máo hậm hực, sau đó cô liền ra ngoài đi nấu cơm.

Ngày thứ ba, Túc Nhất đem theo một bao tải đồ tới gõ cửa căn hộ.

“Cửu thiếu, tất cả đá thô đều ở trong này! Chỉ có một hai miếng là phế liệu, còn lại đều có phỉ thúy.” Nói tới đây, mắt Túc Nhất kích động đến mức sắp khóc đến nơi rồi.

Tuy anh ta không hiểu lắm về mảng cược đá nhưng cũng từng nghe qua một câu~~

Cược đá, hoặc là phất luôn sau một đêm, hoặc là khuynh gia bại sản cũng chỉ sau một đêm.

Còn nữa, vận may trước giờ sẽ không lưu lại quá lâu ở một người.

Nhưng câu nói trên áp dụng trên người Diệp Sơ Dương dường như không hiệu nghiệm.

Gần hai bao tải tất cả có mấy chục khối đá thô, đa số đều có phỉ thúy hết cả rồi, đúng là không thể tin được.

Thế là, Túc Nhất lại cảm khái thốt lên một tiếng: “Cửu thiếu, cậu không còn phải lo không có tiền nữa rồi.”

Diệp Sơ Dương: “……” Có phải việc cô rất nghèo đã đi sâu vào lòng người lắm rồi đúng không?

“Không, thực ra tôi vẫn nghèo lắm.” Diệp Sơ Dương cười trả lời Túc Nhất rồi cô nhìn đống phỉ thuý ở trong bao tải kia. Vừa nhìn đã biết ngay quả thật đó đều là hàng thượng hạng, xem ra nước M quả không hổ danh là nổi tiếng nhờ phỉ thuý, chất lượng của nó thật sự tốt.

Cậu thiếu niên khẽ cong khoé môi đỏ nói với Túc Nhất: “Cảm ơn anh nhé.”

“Cửu thiếu khách khí quá rồi.” Túc Nhất có chút ngại ngùng gãi gãi đầu, anh ta đang định đi thì ngay lập tức nghĩ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi, Cửu thiếu à, Tam gia bảo tôi nhắc nhở cậu là Diệp tử Húc có lẽ sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu, cậu phải cẩn thận vào.”

Sự việc Diệp Tử Húc cấu kết với tập đoàn Evil thì chỉ cần điều tra là sẽ ra ngay được chuyện Diệp tử Húc đứng sau giở trò. Thiết nghĩ Diệp Tử Húc nhất định có thể nghĩ ra được điểm này nên ắt hẳn hắn ta sẽ ra tay với Diệp Sơ Dương lần nữa trước khi Diệp lão gia hoặc Diệp Tu Bạch hành động.

Những việc này Diệp Sơ Dương nghĩ cái là thông suốt toàn bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.