Nửa tiếng tiếp theo, Diệp Sơ Dương ngồi bệt trên máy khởi động của chiếc Ferrari 599 màu đỏ, dõi theo Túc Nhất kiểm tra chiếc Lamborghini của mình, tiện thể trò chuyện một hồi.
Còn Diệp Tu Bạch, chắc chắn không tham gia vào chủ đề của bọn họ. Vì thế, người đàn ông đã sớm trở về căn hộ của mình.
Diệp Sơ Dương moi hai viên kẹo sữa trắng hình con thỏ từ trong túi áo ra, một viên đưa cho đối phương, một viên chừa lại cho mình, bẹp chẹp bẹp chẹp nhai vài tiếng, cô nheo mắt hỏi: Túc Nhất, anh đi theo bên cạnh chú út bao lâu rồi?
Túc Nhất cũng bẹp chẹp bẹp chẹp nhai theo, nghe câu hỏi của Cửu thiếu nhà mình, suy nghĩ một hồi rồi đáp: Cũng hơn hai mươi năm rồi. Tôi ở nước A quen biết Tam gia, lúc đó còn mạo phạm Tam gia, kết quả sếp chẳng những không nổi giận, mà còn dắt tôi về đây.
Vậy tức là anh cũng thuộc cấp bậc nguyên lão rồi. Nhưng mà, chú út từ nhỏ đã lạnh lùng như vậy sao? Diệp Sơ Dương tò mò hỏi.
Diệp Tu Bạch thực sự có khuôn mặt đơ.
Cũng không biết có phải do thói quen khi nhỏ ảnh hưởng không.
Nghênh đón đôi mắt lấp lánh như vì sao của thiếu niên, cổ họng của Túc Nhất dường như có gì đó đang bóp chặt, chẳng thốt ra được lời nào.
Anh hồi tưởng chuyện năm xưa, nheo mắt lại, sau đó cúi đầu ra vẻ không có gì khác thường tiếp tục kiểm tra chiếc xe, nhưng không quên trả lời câu hỏi của Diệp Sơ Dương: Chắc, chắc vậy đó.
Ồ, là thói quen được nuôi dưỡng khi còn nhỏ. Diệp Sơ Dương sờ sờ chiếc cằm của mình, phủi tay cạn lời.
Nhưng mà, tôi cảm thấy Tam gia đối xử rất dịu dàng với Cửu thiếu. Túc Nhất cười: Tôi đi theo bên cạnh Tam gia bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ thấy Tam gia đối xử tốt với ai cả. Xem ra, Tam gia rất yêu thích Cửu thiếu đó.
Dù sao thì tôi ưa nhìn như thế kia mà. Thiếu niên nghe thế, lại tiếp tục sờ mó gương mặt trắng trẻo mịn màng của mình, kiểu như tôi rất nghiêm túc một cách trơ tráo không biết xấu hổ là gì.
Khóe mắt của Túc Nhất ở bên cạnh đang co giật liên tục.
Hôm nay Cửu thiếu đặc biệt tự luyến.
*
Diệp Sơ Dương và Túc Nhất vừa tám nhảm vừa theo dõi tháo gỡ bom mìn.
Lại một tiếng nữa trôi qua, Diệp Sơ Dương thấy bên cạnh xe có hai quả bom liền cạn lời.
Nghĩ thầm: người thừa kế của nhà họ Diệp quả thật không dễ làm.
Hơi xoa dịu mi tâm, cô buông lời cảm ơn Túc Nhất bèn đi lên lầu.
Lúc này, cô trực tiếp đi đến căn hộ của Diệp Tu Bạch bấm mật khẩu, sau đó bước vào.
Đảo mắt nhìn quanh phòng khách một vòng, không gặp được người đàn ông nào đó, Diệp Sơ Dương trực tiếp đi đến phòng sách ở lầu hai, dùng sức gõ nhẹ cánh cửa.
Chú út?
Mời vào. Người bên trong lên tiếng.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương đẩy cửa phòng sách giơ chân bước vào, thấy người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc, cô tiến lên phía trước, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống trước mặt anh, sau đó gác vai lên ghế, nghiêng đầu hỏi: Chú út, chú định xử lý Diệp Tử Húc ra sao?
Diệp Tu Bạch nghe vậy, bèn ngơ ngác một hồi.
Anh đặt bút trong tay xuống, thân thể lười nhác tựa ra phía sau, đôi tay bắt chéo trước đùi, ánh mắt thâm sâu, Cậu định nói gì với tôi?
... Diệp Sơ Dương thấy bị người đàn ông phát hiện ý đồ trong phút chốc liền ngại ngùng sờ mũi, sau đó hé miệng cười lấy lòng đối phương: Hay là chú út giao Diệp Tử Húc cho cháu đi?
Diệp Sơ Dương không hề quên lời nói trước kia của mình.
Bày trận đồ sát để Diệp Tử Húc nếm trải một phen cảm giác nằm bên bờ vực sắp chết là như thế nào.