Cuối cùng.
Khổng Kha Hàm không biết mình ra khỏi phòng giáo viên như thế nào.
Cậu ta chỉ biết thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan của mình được làm mới hoàn toàn.
Nhà họ Khổng tuy có quyền có thế, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một gia tộc quyền thế hạng hai ở Đế Đô. Hào môn đỉnh cấp phải kể tới nhà họ Diệp, nhà họ Bách.
Vì thế...
Khi xưa cậu ta đã vây đánh Cửu thiếu của nhà họ Diệp ở trong ngõ.
Khổng Kha Hàm: Đệch! Cậu ta có thể sống tới giờ này đúng là đã giẫm phải phân chó.
Tiểu Hàm này, chúng ta có cần tới nhà họ Diệp xin lỗi không? Khổng phu nhân lúc này tay nắm chặt tay con trai mình, lê bước trên đường.
Bà tưởng rằng Diệp Sơ Dương chỉ là tên vô danh tiểu tốt, ai ngờ đối phương là người nhà họ Diệp.
Khổng phu nhân thấy rằng những chuỗi ngày tươi đẹp của nhà họ Khổng dường như sắp chấm dứt...
Đi chứ! Khổng Kha Hàm gật đầu.
Một bên, tâm trạng của hai mẹ con nhà họ Khổng vô cùng hỗn loạn, bên kia Diệp Sơ Dương và Bách Việt Phong thì vô cùng thư thái.
Bách Việt Phong lớn hơn Diệp Sơ Dương tám chín tuổi, lúc này đang giơ tay khoác vai đối phương như anh em, mặt dạn mày dày nói: Nhóc con, nghe nói nhóc biết xem bói? Bói giúp cậu út một quẻ, xem khi nào có ghệ?
Diệp Sơ Dương sau nhiều lần hất tay cậu út ra nhưng cũng không ngăn được đối phương tiếp tục khoác vai, bây giờ Bách Việt Phong khoác vai như vậy, cô cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nghe đối phương hỏi, cô lập tức ngước đôi mắt hẹp dài lấp lánh lên, nửa như cười đùa nhìn đối phương.
Nhóc... làm gì mà nhìn cậu như vậy? Lẽ nào cậu quá đẹp trai, ghệ nhiều không đếm xuể? Bách Việt Phong vừa nói vừa xoa mặt mình, lời nói vô cùng tự đắc.
Diệp Sơ Dương: ...
Cô thực sự không nỡ lòng nói với cậu út nhà mình rằng cả đời này cậu chỉ có thể có một con ghệ. Ồ không đúng, không phải ghệ thường mà là ghệ bá vương.
Hãy biết nắm bắt. Trầm ngâm một lúc, cuối cùng Diệp Sơ Dương cũng nói ra mấy chữ đó.
Nghe vậy, Bách Việt Phong nhướng máy, đôi mắt hiệp dài toát lên tâm tư không mấy rõ ràng. Cánh tay khỏe khoắn của anh khoác vòng qua cổ Diệp Sơ Dương, cô nghe thấy anh hỏi: Nhóc con, sao cậu thấy nhóc hình như có chút gì khác biệt?
Lúc trước, trong báo cáo của Túc Nhất, anh chỉ tưởng rằng tên nhóc nhà mình cuối cùng cũng âm thầm bùng nổ, biết cách phản kháng, nhưng đợi tới bây giờ khi tận mắt nhìn thấy tên nhóc này trong phòng giáo viên anh mới phát hiện ra rằng, đó đâu phải là bùng nổ, đó rõ ràng là thay đổi thành một con người khác.
Diệp Sơ Dương trước đây chỉ bộc lộ mặt khác biệt trước mặt anh, nhưng trong ánh mắt vẫn thoáng vẻ rụt rè sợ hãi, giống như một con thỏ bị dã thú trong rừng để ý.
Diệp Sơ Dương bây giờ...
Giống như một con hồ ly.
Dáng vẻ thảnh thơi nhưng toàn thân toát lên khí thế hung tàn, anh thực sự chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Khó hiểu quá, đúng là khiến anh rất khó hiểu.
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền đẩy người đàn ông đang dựa vào mình ra, thản nhiên nhếch môi: Sắp tới sinh nhật mười tám tuổi của cháu rồi!
Rồi sao nữa? Bách Việt Phong nhướng mày.
Rồi thì cháu nên kế thừa gia nghiệp thôi. Nói xong Diệp Sơ Dương liền quay người nhìn chằm chặp vào đôi mắt lấp lánh kinh ngạc của người đàn ông trước mặt, bật cười một tiếng.
Cám ơn cậu út hôm nay tới cứu bồ, tạm biệt!
Vứt lại một câu như vậy sau đó Diệp Sơ Dương cũng mặc kệ phản ứng của Bách Việt Phong, bước thẳng tới bãi đậu xe, chui vào trong chiếc xe cool ngầu tới không có bạn bè.