Không ăn nữa, không ăn nữa, đi thôi. Diệp Sơ Dương bước ra khỏi chung cư trước.
Thấy vậy Diệp Tu Bạch mới thản nhiên đi theo sau.
Túc Nhất không ở đây vì thế người đảm nhiệm vị trí lái xe ngày hôm nay là Diệp Sơ Dương.
Thiếu niên chạy chiếc 599 màu đỏ rực tới trước một căn biệt thự.
Nghe Diệp Tu Bạch nói, căn biệt thự này là nhà riêng của Diệp Tử Húc, cũng chính là nơi ở hiện tại của Diệp Tử Húc.
Đối diện với căn biệt thự này là một căn biệt thự khác, dáng vẻ bề ngoài của hai căn hoàn toàn giống nhau, nhìn qua không hề có chút khác biệt, chỉ là cách nhau khá xa.
Diệp Sơ Dương nheo mắt lại, ánh mắt nhìn qua khung cửa biệt thự, ánh mắt lộ tâm trạng khó đoán.
Chú út, căn biệt thự đối diện là của ai? Sau khi thu lại ánh mắt, cô liền lên tiếng hỏi một cách ngẫu hứng.
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Tu Bạch cũng nhìn sang đối diện.
Căn biệt thự đối diện cách căn biệt thự họ đang ở một con đường, nhìn không có gì đặc biệt.
Diệp Tu Bạch lắc đầu với thiếu niên, hỏi ngược lại: Nhìn ra điểm gì sao?
Diệp Tu Bạch ở cùng Diệp Tu Dương lâu như vậy, cũng hiểu đôi chút về Diệp Sơ Dương. Nếu đối phương đã hỏi vậy, vậy thì căn biệt thự đối diện chắc chắn có vấn đề.
Chỉ có điều, Diệp Tu Bạch không nhìn ra mà thôi.
Nhìn ra đôi chút, tạm thời chưa nói vội, chúng ta vào xem Diệp Tử Húc đã. Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương liền nhấc chân bước vào trong căn biệt thự.
Thấy vậy, anh cũng không hề do dự.
***
Khi đứng bên ngoài căn biệt thự, Diệp Sơ Dương chỉ cảm thấy căn biệt thự này rất đơn giản, không có gì đặc biệt, đợi tới khi vào bên trong cô mới phát hiện nhóm người Túc Nhất đều đã ở trong này.
Ngoài Túc Nhất và Túc Thất ra, trước cửa một căn phòng trên tầng hai cũng có hai người đàn ông áo đen.
Diệp Sơ Dương cũng có thể đoán được, căn phòng đó chắc là của Diệp Tử Húc.
Cô quay đầu lại nhìn Diệp Tu Bạch thì thấy anh đang khẽ gật đầu với Túc Nhất, sau đó Túc Nhất bước tới trước mặt Diệp Sơ Dương, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng nói: Mời Cửu thiếu đi theo tôi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cũng không từ chối.
Tới tầng hai, Túc Nhất vẫy tay với hai người đàn ông áo đen, một người trong số họ liền mở cửa ra.
Diệp Tử Húc ở bên trong, Cửu thiếu có việc gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.
Được thôi. Vừa dứt lời, cô liền bước chân vào phòng.
Phòng của Diệp Tử Húc khá tối, trong phòng không bật đèn, mọi rèm cửa đều đã kéo lại, nhìn khá rợn người.
Trong bóng tối, thiếu niên đứng trước cửa khẽ cử động, một chân giơ lên đạp mạnh vào một gian phòng.
Sau đó bên tai cô liền nghe thấy tiếng rên khẽ và tiếng vật gì đó rơi xuống đất rầm một tiếng.
Cô bất ngờ nghĩ ra cảnh tượng này khá quen thuộc.
Hình như ngày đầu tiên trở thành Diệp Sơ Dương cũng như vậy.
Chỉ có điều người đối diện đã thay đổi.
CÔ chậm rãi bật đèn trong phòng, liền nhìn thấy một người đàn ông ôm ngực ngồi trên sàn nhà, đôi mắt đối phương đang nhìn cô chòng chọc, ngập tràn oán hận.
Tay phải anh ta cầm một cây bút.
Tiếng vật rơi xuống đất vừa rồi chính là của cây bút kia.
Diệp Sơ Dương mỉm cười bước tới trước mặt người đàn ông: Hình như anh rất không phục.
Nghe vậy Diệp Tử Húc liền cười nhạt: Diệp Sơ Dương, tao thua trong tay tên hèn mọn Diệp Tu bạch chứ không phải mày. Mày dựa vào đâu mà tới cười nhạo tao?
Có lẽ vì tôi và tên hèn mọn anh nói có quan hệ thân thiết chăng? Diệp Sơ Dương nghiêng đầu cười nhạt.