Chẳng biết tối nay Diệp Tu Bạch chưa ăn gì có đang đói bụng không?
Nhưng đói hay không liên quan gì đến cô cơ chứ?
Ừ.
Không sai, chính là vậy đó.
Sau khi thuyết phục được mình, Diệp Sơ Dương bưng một tô sủi cảo to quay người bước vào phòng khách.
Nhưng mà, ngay lúc cô chuẩn bị quay người, bỗng dưng trước mắt xuất hiện một bóng đen, Diệp Sơ Dương giật mình, lùi về sau theo phản xạ. Kết quả, chân bị trượt, ngồi phịch xuống đất.
Còn tô sủi cảo thật to kia, toàn bộ đổ ào vào quần cô thấm ướt cả đùi.
Cô cảm nhận rõ rệt nỗi bỏng rát da thịt được truyền đến từ đùi.
Một tay áp vào đùi, một tay lót dưới mông, Diệp Sơ Dương ngẩng đôi mắt giận dữ nhìn sang người đàn ông đang đứng trước cửa phòng bếp: Chú út, nửa đêm chú làm gì vậy?
Diệp Sơ Dương thật sự giật mình vì sự xuất hiện của Diệp Tu Bạch.
Ai mà ngờ đêm hôm khuya khoắt ra nấu sủi cảo có thể chạm mặt nhau cơ chứ.
Diệp Sơ Dương không ngờ được, Diệp Tu Bạch hiển nhiên cũng đâu nghĩ tới.
Thực ra Diệp Tu Bạch chỉ mất ngủ một cách kì lạ vào nửa đêm, sau đó vừa vặn nghe được tiếng động khe khẽ ở ngoài phòng, trong lòng nghĩ chắc thằng nhóc nhỏ nhà mình đang phá phách gì đó.
Vì thế, anh bước theo ra đây.
Vừa ra tới phòng khách đã thấy phim ma ghê rợn đang phát chiếu trong im lặng.
Sau đó, lại nghe thấy tiếng động vang ra từ phòng bếp.
Không thể phủ nhận, lúc này anh có chút đói bụng.
Vì vậy, Diệp Tu Bạch không khống chế được bước chân của mình, đi đến phòng bếp.
Còn chưa kịp lên tiếng, liền bắt gặp thiếu niên thân thể mảnh mai đang bưng tô sủi cảo xoay lưng lại, bỗng trượt chân, cả người té nhào trên sàn nhà.
Diệp Tu Bạch sững sờ, sau đó lập tức tiến lên phía trước.
Cậu không sao chứ?
Rất có sao! Diệp Sơ Dương sắp sửa mếu máo.
Bởi vì, thực sự oan ức quá.
Gã trước mặt chẳng những làm cô giật mình, nước sôi mới nấu xong vừa đổ xuống sàn nhà, kết quả cô đạp lên, khiến cô té nhào trên đó.
Hôm nay rốt cuộc cô đã tạo nghiệp gì vậy!
Diệp Tu Bạch nghe thế, hơi mím môi.
Dưới ánh đèn, biểu cảm của thiếu niên đích thực hơi oan ức, đôi mắt đào hoa rơm rớm nước.
Đôi mắt của Diệp Sơ Dương vốn dĩ rất quyến rũ lòng người, bây giờ nhìn vào, khiến Diệp Tu Bạch chỉ muốn giơ tay che đôi mắt kia lại.
Người đàn ông nghĩ bụng, và cũng hành động ngay sau đó.
Bỗng anh giơ tay che mất tầm nhìn của đối phương.
Diệp Sơ Dương chỉ cảm nhận được một bàn tay to lớn mang theo ấm áp đặt lên đôi mắt cô, cô hơi chớp mắt, nghi ngờ và để mặc đôi hàng mi dài cong vút lướt qua lướt lại ở lòng bàn tay anh.
Tiếp theo đó, trong bóng tối Diệp Sơ Dương cảm giác được cơ thể của người đàn ông dường như bước sang một bên, sau đó xung quanh cô là hơi thở lạnh lùng của người đàn ông bao trùm lấy.
Môi cô hơi động đậy, đang định nói gì đó, nhưng cơ thể bị nhấc bổng lên, đôi tay ôm choàng lấy cổ của đối phương.
Cô kinh ngạc ngước đầu nhìn anh.
Người đàn ông lúc này cũng hơi cúi đầu nhìn cô, dán mắt vào mặt cô.
Nhìn thẳng vào biển mắt đen láy như màn đêm của anh, Diệp Sơ Dương quên mất mình đang định nói gì.
Chú… Cô ngơ ngác lên tiếng.
Nghe vậy, môi mỏng của người đàn ông hé mở, âm thanh có chút khàn: Xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi ẵm cậu lên lầu thoa thuốc.