Vì ngày hôm sau sẽ là cuối tuần.
Nên ngày hôm sau Diệp Sơ Dương ngủ thẳng một mạch tới chừng mười giờ sáng mới trở dậy.
Móc mấy chiếc kéo sữa trong tủ lạnh ra, cô mang theo bàn nhỏ và ghế nhỏ của mình, chạy Lamborghini Sesto Elemento chạy tới con phố buôn bán sầm uất.
Còn về việc đi làm gì thì...
Đương nhiên là đi bày sạp xem bói rồi.
Mặc dù bây giờ Diệp Sơ đã biến thành Diệp Sơ Dương nhưng quy tắc của Huyền Môn vẫn phải tuân thủ. Thứ bảy hàng tuần đều phải đi bày sạp xem bói, hơn nữa lại không được lấy tiền, coi như là tạo phúc cho nhân loại, cũng coi là tích công đức cho bản thân.
Đưng nhiên, ngoại trừ thứ bảy ra, những thời gian khác anh muốn bày sạp thì bày, muốn lấy bao nhiêu tiền thì lấy, chả ai ngăn cản.
Diệp Sơ Dương lái xe tới nơi cũng là giữa trưa. Lúc này đa số mọi người đều tới nhà hàng ăn cơm, vì thế rất khó tìm chỗ đậu xe.
Lái vòng quanh con phố hai vòng, Diệp Sơ Dương mới có thể dừng chiếc Lamborghini quá ư nổi trội của mình vào một bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Tuy nhiên, điều đáng nói là bãi đậu xe này cách chỗ Diệp Sơ Dương bày sạp xem bói lần đầu tiên không xa.
Cậu thiếu niên lúc này vẫn còn nhớ tới trái táo to của sạp bán hoa quả lần trước, chả buồn nghĩ ngợi gì nhiều liền dọn đồ qua bên đó.
Cũng giống như những gì Diệp Sơ Dương nghĩ, ông chủ sạp bán hoa quả lúc này đang khoác áo khoác, mặc cả giá với người khách đứng bên xe ba gác.
Cũng không biết có phải sự xuất hiện của Diệp Sơ Dương thu hút sự chú ý của ông chủ hay không, chỉ thấy ông chú vừa cân táo vừa quay đầu lại nhìn. Nhìn thấy Diệp Sơ Dương, ông ta có phần ngạc nhiên: Người anh em, cậu lại tới đấy à?
Chào chú! Diệp Sơ Dương tâm trạng vui vẻ chào hỏi ông chủ sạp bán hoa quả.
Ông chủ kì kèo với khách một lúc, sau đó mới lấy một trái táo đưa cho Diệp Sơ Dương: Đúng rồi người anh em, cậu còn nhớ cái cô gái và chàng thanh niên mà cậu xem bói cho lần trước không? Họ đang tìm cậu đấy!
Tìm tôi? Diệp Sơ Dương cầm lấy trái táo, nói một tiếng cám ơn, cũng không quan tâm táo có bẩn không, chỉ lau sơ qua sau đó bắt đầu cắn sồn sột”, Họ có nói là việc gì không?
Cái này thì tôi không biết!
Ông chủ vừa dứt lời liền có một tiếng gào vang vọng tầng mây truyền đến tai hai người: Ân nhân!
Diệp Sơ Dương suýt chút nữa chết hóc vì miếng táo, cô vội vàng móc họng ho hai tiếng sau đó mới quay đầu lại nhìn.
Người xuất hiện trước mắt cô chính là Ôn Phi Vũ.
Anh thanh niên chừng hai mấy tuổi nhuộm tóc vàng hoe, lúc này đang cười vô cùng rạng rỡ vẫy tay với cô.
Diệp Sơ Dương nheo đôi mắt đen nhánh lại, nhìn đối phương từ xa, khóe miệng bất ngờ nở nụ cười không rõ ý đồ.
Lúc này Ôn Phi Vũ đã tới trước mặt cô.
Ân nhân! Cuối cùng thầy cũng xuất hiện rồi. Ôn Phi Vũ nhìn thiếu niên trước mặt, không kìm nén được đành than thở một tiếng: Ân nhân không biết chứ, tôi tìm ân nhân suốt mấy ngày qua mà vẫn không tìm được ân nhân.
Anh tìm tôi có việc gì? Vẫn là xem bói sao? Diệp Sơ Dương lại cắn một miếng táo, âm thanh rộp rộp vô cùng giòn tan. Khi Ôn Phi Vũ còn chưa kịp phản ứng, cô đã thản nhiên nói tiếp: Bói xem cậu và bạn gái kế tiếp chừng nào có thể gặp mặt?
Ôn Phi Vũ: ...
Trầm ngâm ba giây, Ôn Phi Vũ hai mắt phát sáng: Ân nhân, sao thầy biết bây giờ tôi là người độc thân danh giá?