Bang Govo là một thành phố khá nghèo khó và bế quan tỏa cảng của nước L, thông thường người ta tới nước L tuyệt đối sẽ né tránh nơi này.
Chỉ là không biết Diệp Tu Bạch tới đây làm gì.
Đối với vấn đề này của Diệp Sơ Dương, Túc Nhất chỉ chớp chớp mắt, nói một câu không mấy liên quan: Tam gia đi tìm Lục Nhị gia.
Nhưng tôi còn nhớ nhà họ Lục đâu ở bang Govo, họ nghèo vậy sao?
Túc Nhất: ...Đương nhiên không phải.
Nói xong bốn từ này, Túc Nhất liền lặng lẽ im lặng.
Vốn dĩ định hỏi Cửu thiếu xem có muốn đi tìm gặp Tam gia không nhưng với tình hình hiện tại, tốt nhất là không nhắc tới nữa.
***
Lần này tới nước L quay phim, Tống Linh thân là người quản lý đương nhiên cũng đi cùng Ngu Nhan Trạch.
Lúc này cô ta đang ngồi bên cạnh Ngu Nhan Trạch.
Ánh mắt cô ta nhìn về phía Diệp Sơ Dương và Túc Nhất khẽ nhíu mày, sau đó lại hạ giọng hỏi nhỏ: Cậu có biết người đàn ông kia không? Có lẽ nào là đại gia chống lưng Diệp Sơ Dương?
Nghe vậy Ngu Nhan Trạch hơi ngước mắt nhìn.
Trong đầu cậu ta lập tức xuất hiện hình ảnh nhìn thấy ở tòa nhà Cảnh Hoàn trước đây.
Người đàn ông đó...
Cậu ta nheo mắt lại, giọng lạnh nhạt: Không phải, đại gia của Diệp Sơ Dương là người khác.
Nghe vậy, Tống Linh gật đầu không nói gì nữa.
Máy bay nhanh chóng hạ cánh xuống sân bay nước L.
Gamay là thủ đô của nước L, là một thành phố vô cùng phồn hoa và náo nhiệt.
Đồng thời, bang Gamay cũng chính là nơi có nghĩa trang mà Gã Khùng yên nghỉ.
Diệp Sơ Dương nhìn bầu trời quen thuộc này, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Sau khi tới khách sạn, Hi Cẩm Thần liền nói: Ba ngày sau bắt đầu quay phim, ba ngày này mọi người hãy thích nghi với việc lệch múi giờ, hoặc ra ngoài đi dạo cũng được. Nhưng tôi hi vọng sau ba ngày nữa, các bạn hãy dốc toàn bộ tinh thần và sức lực để quay phim, tìm chuẩn trạng thái.
Nghe vậy các diễn viên đóng chính đều lần lượt gật đầu.
Ngày đầu tiên khi tới Gamay, Diệp Sơ Dương nghỉ lại khách sạn, tới ngày hôm sau thì không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Diệp Sơ Dương đặc biệt dặn dò Túc Nhất không được đi theo mình, sau đó liền bắt xe tới nghĩa trang ở phía bắc Gamay.
Tới chiều, cô mua một bó hoa ở tiệm hoa bên cạnh nghĩa trang, sau đó chậm rãi đi về phía nghĩa trang.
Đi chừng một lúc liền vào tới phần trung tâm nghĩa trang.
Nghĩa trang này nổi tiếng nhất ở Gamay, vô số người trong chính giới, những ông trùm tài chính, thậm chí cả các nhà khoa học cũng đều được an táng tại đây. Còn về Gã Khùng, nghe nói vì gia đình của vợ anh rất bề thế.
Gã Khùng tuy từng là thầy của Diệp Sơ Dương nhưng đối với cuộc sống cá nhân của anh, cô không mấy quan tâm. Cũng giống như Gã Khùng chưa bao giờ quan tâm tới đời sống riêng tư của cô vậy.
Đứng trước bia mộ của Gã Khùng, cô đặt bó hoa bách hợp xuống, sau đó nghiêng mình kính cẩn.
Sau khi đứng thẳng dậy cô mới khẽ lên tiếng:
Thầy, em đã đâm Trâu Đực xuống vách núi, hắn ta đã chết rồi. Em còn nhớ thầy không thích mang theo tình cảm cá nhân lên đường đua, thầy vẫn nói rằng nếu thích đua xe như vậy thì nên hưởng thụ.
Nhưng, đối với Trâu Đực chắc không cần đâu.
Nói xong Diệp Sơ Dương lại mỉm cười: Nói chứ, bây giờ em đã thay đổi ngoại hình, cũng không biết thầy còn nhận ra em không.
Vừa dứt lời, thiếu niên còn định nói gì nữa thì ánh mắt cô bỗng sững lại.
Khi cô còn đang trầm ngâm, một bóng người nhỏ bé bất ngờ đụng vào cô...
Diệp Sơ Dương quay đầu lại nhìn, kết quả là người còn chưa nhìn rõ đã xách cậu nhóc nhào vào lòng mình ra trước.
Anh, sao anh lại ở đây?
Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt to tròn, sáng long lanh nhìn người thiếu niên trước mặt.