Ba tôi mở một công ty, mấy ngày gần đây trên mạng đầy rẫy những bài viết bôi nhọ công ty gia đình tôi. Thực tế thì những bài viết bôi nhọ đó đều là giả!
Ôn Phi Vũ vừa nói, lông mày vừa nhíu chặt lại.
Tương phản, Diệp Sơ Dương thì tỏ ra khá bình tĩnh.
Việc này để ba cậu điều tra sẽ tốt hơn. Diệp Sơ Dương nói, sắc mặt thản nhiên.
Tôi biết nhưng ba tôi đã điều tra rồi mà vẫn không điều tra ra được vấn đề gì cả. Hơn nữa miếng ngọc mẹ tôi đeo từ rất lâu rồi bỗng nhiên vỡ vụn.
Nếu như những điều Ôn Phi Vũ nói mới đầu không đủ khiến Diệp Sơ Dương hứng thú thì khi nghe thấy nói ngọc đột nhiên vỡ vụn, cô lập tức trở nên hào hứng.
Người ta thường nói ngọc bồi dưỡng con người, trên thực tế người cũng bồi dưỡng ngọc.
Trong dân gian có cách nói như thế này...
Nếu như ngọc đeo thời gian dài bỗng nhiên bị vỡ nhưng người không sao cả, điều đó có nghĩa là ngọc giúp người che chắn tai họa.
Ngón tay trắng ngần của Diệp Sơ Dương chạm nhẹ lên chiếc cằm nhẵn nhụi của mình, ngón tay đeo nhẫn bạc khẽ động đậy, cô quay đầu hỏi: Thực ra anh muốn hỏi việc của mẹ anh có liên quan gì tới việc của công ty gia đình anh không, có phải không?
Nghe vậy Ôn Phi Vụ lập tức gật đầu: Đúng vậy, mọi người đều nói ngọc vỡ là sẽ xảy ra tai họa? Vì thế tôi nghĩ ngọc của mẹ tôi bị vỡ có khả năng có liên quan tới việc của công ty ba tôi.
Thực ra, khi nói về công ty nhà mình, Ôn Phi Vũ đã lược bớt đi rất nhiều.
Nếu như thực sự chỉ liên tục có các bài viết bôi nhọ anh cũng không chạy tới tìm vị đại sư Diệp Sơ Dương này.
Trong lòng Ôn Phi Vũ, Diệp Sơ Dương không chỉ là một thầy bói bình thường, còn là ân nhân cứu mạng anh, là thần tượng của anh.
Nghĩ tới đây, Ôn Phi Vũ bất ngờ lén ngước mắt nhìn Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương vốn đang chống đầu suy nghĩ, chú ý tới ánh mắt của đối phương, cô khẽ nhướng mày, giọng nói mang theo tiếng cười thoáng qua: Nhìn tôi như vậy làm gì? Có phải vẫn còn chưa nói hết không?
Ờ... đại sư biết cả rồi sao? Ôn Phi Vũ lúng túng gượng cười sau đó lại ghé sát đầu tới trước mắt Diệp Sơ dương, nói nhỏ: Đại sư, những việc đó ba tôi nhắc đi nhắc lại rằng tôi không được nói ra ngoài, tôi chỉ nói với thầy, thầy tuyệt đối đừng nói với ai khác nhé!
Anh nói đi!
Diệp Sơ Dương cũng không trả lời có đồng ý với yêu cầu của Ôn Phi Vũ hay không, chỉ lên tiếng nói vậy.
Ôn Phi Vũ lập tức không do dự, bắt đầu kế về những việc xảy ra ngày hôm nay. Chỉ có điều khi kể lại những việc này, người thanh niên này hạ giọng nói rất nhỏ, chỉ sợ người bên cạnh nghe được.
Chỉ có điều sau khi nghe xong toàn bộ quá trình sự việc, Diệp Sơ Dương cũng coi như là có thể hiểu được thái độ của Ôn Phi Vũ.
Công ty ba tôi mở tên là Giải Trí Tinh Quang, là một công ty truyền thông, công ty có rất nhiều nghệ sĩ đã ký hợp đồng. Một tháng qua đã chết rất nhiều minh tinh hạng mười tám rồi.
Khi Ôn Phi Vũ nói tới mấy điều này, sắc mặt cũng rất khó coi.
Diệp Sơ Dương không ngờ rằng ở đây có liên quan tới mạng người.
Trầm ngâm một lúc cô mới chậm rãi lên tiếng: Sao lại chết?
Đều là nhảy lầu.
Diệp Sơ Dương: ...
Trầm ngâm vài giây, cô ngoảnh đầu lại bật cười: Nhảy lầu sao? Cách chết tráng liệt như vậy, báo chí không hề có bất cứ thông tin gì. Các người giấu kĩ gớm.
Diệp Sơ Dương dù sao cũng là một sinh viên đại học, sau này chắc chắn sẽ tiến công vào giới showbiz, vì thế bản thân cô cũng có hiểu biết đôi chút về công ty truyền thông Giải Trí Tinh Quang này.