Thiếu niên nghe Túc Nhất nói xong, không hề do dự trợn ngược mắt, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bên cạnh chính là khách sạn họ nghỉ chân, thế là cô liền đẩy cửa xe bước vào trong.
Diệp Tu Bạch thấy vậy cũng không chùn bước, lập tức đi theo sau.
Trong xe chỉ còn một mình Túc Nhất chống cằm trên vô lăng, nhìn Tam gia nhà mình giống như một cô vợ nhỏ đi theo sau lưng Cửu thiếu, anh bất giác thở dài một tiếng.
Bây giờ đã vậy, không biết sau này khi hai người thực sự đến với nhau, Tam gia nhà họ có còn chút địa vị nào không nữa?
Nghĩ tới cảnh tượng đó, Túc Nhất không khỏi tiếp tục lắc đầu thở dài.
Lúc này, Diệp Sơ Dương đã vào thang máy và lên tầng mười tám đứng trước cửa phòng nhà chú út mình, thấy hành động đó của người thiếu niên, Diệp Tu Bạch nhướng mày: Sao không về phòng cậu?
Có chuyện muốn nói với chú. Thiếu niên trả lời rất thẳng thừng.
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch liền mở cửa phòng dẫn thằng nhóc nhà mình vào trong.
Diệp Tu Bạch đi ở phía trước, Diệp Sơ Dương đi theo sau lưng anh, anh bước tới bên sofa phòng khách, đang quay người lại định hỏi thằng nhóc sau lưng có gì muốn nói thì kết quả đụng ngay phải người thiếu niên đang đi sát sau lưng anh.
Cúi đầu nhìn thấy đầu thằng nhóc nhà mình, anh lập tức ngây người.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, bất kiễng chân, sau đó một tay ôm lấy cổ anh, cố gắng khiến mình ở cùng độ cao với anh, sau đó lại cố gắng hôn nhẹ lên môi anh.
Một nụ hôn thoáng qua.
Sau khi hôn xong, thiếu niên lại nhanh chóng lùi lại sau, sau đó xoa lấy xoa để đôi tai nhanh chóng đỏ bừng của mình, bối rối hắng giọng một tiếng.
Kiếp trước cộng với cả kiếp này, đây là lần đầu tiên cô có hành động như vậy với một người đàn ông.
Đúng là vô cùng bối rối.
Khi Diệp Tu Bạch cảm nhận được làn môi mềm mại đó đặt lên môi mình, anh lập tức sững sờ.
Anh ngẩn người nhìn người thiếu niên trước mắt, đôi mắt phượng hẹp dài sâu thăm thẳm, khẽ mấp máy môi, đang định nói gì đó thì giọng nói của thiếu niên lại đột ngột vang lên, có chút bối rối và vội vàng.
Cái này, nếu chúng ta hẹn hò, vậy chúng ta hãy hòa thuận bên nhau, cháu đi trước nhé.
Vừa dứt lời, thiếu niên chạy vụt đi mở cửa, sau đó chui ra ngoài.
Diệp Tu Bạch: ...
***
Diệp Tu Bạch ở tầng mười tám, Diệp Sơ Dương thì ở tầng mười sáu.
Đứng trong thang máy đi xuống, thiếu niên hai tay ôm hai má nóng bừng của mình, ngồi xổm xuống.
Trời ơi.
Hấp tấp hại người.
Sao cô có thể ấm đầu làm ra việc sàm sỡ người khác như vậy?
Cô ra sức bóp trán, nghe thấy thang máy tinh một tiếng vang lên, mời chậm rãi đứng dậy bước ra ngoài.
Về tới phòng của mình, Diệp Sơ Dương lập tức nằm ra giường, trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng vô cùng khó nói ban nãy, cảm giác nhiệt độ trên má càng lúc càng nóng.
Vần vò mặt, Diệp Sơ Dương lại chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, như vậy mới cảm thấy dịu bớt xuống.
Không biết chú út nhà mình có giật mình sợ hãi hay không.
Cô ngẫm nghĩ một lát liền lấy điện thoại ra, sau đó nhấn vào avatar ghi chú ba chữ Diệp Tu Bạch, soạn một dòng tin nhắn...
[Chú út, chúng ta chính thức hẹn hò rồi phải không?]
Theo tính cách của Diệp Tu Bạch, anh tuyệt đối không chơi wechat. Điều này cũng chính là tại sao Diệp Sơ Dương lại lựa chọn gửi tin nhắn. Sau vài giây, cô nhận được tin trả lời.
[Ừ!]
Chỉnh là một chữ cao ngạo và lạnh lùng.