Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 269: Chương 269




Diệp Tu Bạch: “……”

Anh cũng coi như là đã phát hiện ra việc lúc trước khi anh còn chưa tiến tới với tên nhóc con nhà mình thì tên tiểu tử này cũng đã nghịch ngợm lắm rồi.

Bây giờ khi bọn họ đã thành đôi rồi, tên nhóc này sắp được đà lên trời đến nơi rồi.

Nhưng quái lạ ở chỗ nếu tên nhóc con nhà anh mà muốn lên trời thì anh còn suy nghĩ xem có nên lắp cánh cho cậu ta không nữa cơ~~

Anh đúng là điên mất rồi.

Người đàn ông nhìn cảnh sắc hoa lệ bên ngoài, anh có chút bất lực lại cảm thấy buồn cười chau mày lại, anh khẽ giọng cười: “Đánh chết tôi thì ai bảo vệ cậu, hả?”

Chữ cuối cùng, ngữ điệu của anh có hơi lên giọng, đầy ắp từ tính và sức quyến rũ.

Đến nỗi mà cậu thiếu niên cách anh nửa vòng trái đất dường như cũng không kiếm chế nổi mà nuốt nước bọt một cái.

“Ực” một tiếng vang lên rất rõ ràng trong phòng chờ yên tĩnh, rõ tới mức nó truyền tới cả đầu dây bên kia.

Diệp Sơ Dương: “……”

Im lặng hai giây, cậu thiếu niên không chút biểu cảm hỏi: “Chú nghe thấy cái gì rồi?”

Dựa theo tình huống bình thường, đối tượng nhà mình đột nhiên hỏi một câu như vậy thì Diệp Tu Bạch đại thần nếu có chút đầu óc sẽ trả lời rằng anh không nghe thấy gì cả. Nhưng Diệp Tu Bạch quả thực là quá thành thật.

Người đàn ông khẽ nheo đôi mắt phượng sâu thẳm dài hẹp ấy lại, khoé mắt dường như đang cười, nó khiến cho giọng nói của anh trở nên ẩn ý thâm sâu khác hẳn ngày thường, anh khẽ cười nói: “Cậu động lòng rồi.”

Diệp Sơ Dương: “……Thực ra chú biết cũng không sao nhưng không cần phải nói ra đâu.”

“Nhưng tôi muốn nói cho cậu nghe.” Giọng nói của người đàn ông vẫn lãnh đạm, thế nhưng Diệp Sơ Dương có thể nghe ra được ý trêu ghẹo bỡn cợt trong đó.

Cậu thiếu niên liếm mép, liếc về đồng hồ ở phòng nghỉ, vừa đúng lúc loa báo hiệu thời gian lên máy bay, vậy là Diệp Sơ Dương liền có cơ hội tránh né.

Cô nói một câu với người đàn ông ở đầu dây bên kia rồi cúp máy lên máy bay.

Thấy vậy, người đàn ông khẽ ừm một tiếng rồi nói: “Tôi đợi cậu về.”

Bốn chữ rõ ràng rất đơn giản nhưng lại khiến ai đó nghe xong ngây ra rồi đỏ bừng mặt.

Đoàn Kiệt đẩy cánh cửa phòng nghỉ bước vào nhìn thấy bộ dạng đang xấu hổ ngượng ngùng của cô.

Diệp Sơ Dương vốn dĩ đã trắng trẻo, khuôn mặt cô chỉ cần ấn nhẹ một cái là cũng hằn vết lên nhìn rất rõ chứ đừng nói là khuôn mặt đỏ phừng phừng lúc này.

Đoàn Kiệt: “……?”

Đoàn Kiệt: “Cửu thiếu, cậu sao vậy?”

Thực ra ngay từ lúc Diệp Sơ Dương nhìn thấy Đoàn Kiệt bước vào cô đã cố ép mình phải bình tĩnh lại, thế nhưng rốt cuộc là cô vẫn thất bại. Trong lúc bất lực, nghe thấy người quản lý hỏi chuyện, cô chỉ đành đưa tay lên day day má mình rồi không chút biểu cảm nói: “Điều hoà ở đây bật hơi nóng.”

“Ồ.” Đoàn Kiệt ngờ vực nhìn vào y phục mà cậu thiếu niên mặc trên người rồi lại ngước đầu lên nhìn điều hoà tổng~~

Điều hoà có bật sao?

Anh có chút nghi hoặc gãi gãi đầu rồi cũng chẳng để ý nữa mà xách đống hành lý của Cửu thiếu không bình thường nhà mình bước ra ngoài.

Máy bay cất cánh rồi đáp xuống sau hơn sáu tiếng bay.

Khi Diệp Sơ Dương tỉnh mộng thì Đoàn Kiệt đã đứng cạnh cô đưa khẩu trang ra.

Thấy vậy, cậu thiếu niên lười biếng chào hỏi một tiếng rồi vuốt vuốt mái tóc ngắn màu hạt dẻ, cô mặc một chiếc áo nỉ màu đen có mũ vào, đeo khẩu trang đen rồi mới cùng Đoàn Kiệt xuống máy bay.

Diệp Sơ Dương vốn tưởng mình cải trang như vậy rồi thì sẽ tránh khỏi sự chú ý của người khác, nhưng cô phát hiện ra mình đã sai rồi, đã vậy còn sai tới mức phi lý.

Vừa tới sảnh sân bay, đám người trước mắt cô đã khiến cô sợ tới nỗi phải lùi về sau một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.