Nhiếp Tử Diệu và Thịnh Minh là bạn học trung học phổ thông, từ năm đầu tiên đã ngồi chung một bàn, sau lại cùng vào đội tuyển bóng rổ của trường.
Mặc dù cuối cùng hai người thi vào hai trường đại học khác nhau nhưng quan hệ vẫn rất thân thiết.
Đây cũng chính là nguyên nhân Nhiếp Tử Diệu dẫn Diệp Sơ Dương tới đây.
Nhiếp Tử Diệu thấy Thịnh Minh bước vào liền lập tức dẫn Diệp Sơ Dương qua đón, sau đó giới thiệu: A Minh, đây là Diệp đại sư Diệp Sơ Dương mà tôi nói với cậu.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền giơ tay: Chào anh, tôi là Diệp Sơ Dương.
Tuy nhiên, Diệp Sơ Dương nói xong không nhận được sự hồi đáp nào cả.
Nhiếp Tử Diệu cũng cảm thấy khá hiếu kì, liền ngước mắt nhìn bạn thân mình. Thấy ánh mắt Thịnh Minh nhìn lên mặt Diệp Sơ Dương, lông mày khẽ nhíu lại, thần sắc trong mắt có chút kỳ quặc.
Nhiếp Tử Diệu đang định hỏi rốt cuộc là sao thì bất ngờ nghe thấy giọng nói thấp trầm có phần ngờ vực của anh ta vang lên: Diệp Sơ Dương? Cửu thiếu nhà họ Diệp?
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền bật cười: Là tôi.
Thịnh Minh: ...
Diệp đại sư thiếu tiền trầm trọng cái beep gì chứ, anh bị điên sao mà lại đi tin lời của gã Nhiếp Tử Diệu này.
Trong lúc trầm ngâm, Thịnh Minh vẻ mặt phức tạp bắt tay với Diệp Sơ Dương, một lát sau mới rặn ra được một câu: Diệp Cửu thiếu, lâu rồi không gặp.
Đúng là rất lâu rồi chưa gặp.
Diệp Sơ Dương mới đầu đích thực không biết Thịnh Minh là ai, nhưng vừa nhìn thấy Thịnh Minh đẩy cửa bước vào, cô liền nhận ra ngay.
Trong bữa tiệc mừng thọ của Diệp lão, Thịnh Minh cũng có mặt.
Khi đó Diệp Sơ Dương đứng ở một góc, vừa hay nhìn thấy Thịnh Minh trò chuyện với chú út của mình.
Khi đó Thịnh Minh còn cùng Diệp Tu Bạch nhắc tới cô, thế là Thịnh Minh liền quay đầu lại nhìn cô chào một tiếng.
Nhớ lại lần trước, nụ cười trên mặt Diệp Sơ Dương chân thành hơn ít nhiều.
Không ngờ người mà Tử Diệu giới thiệu với tôi lại là Diệp Cửu thiếu, đúng là nước đổ vào miếu Long Vương. Khóe mắt Thịnh Minh không khỏi co giật.
Nếu như để Diệp Tam gia biết được tập đoàn Thịnh Thế tìm Diệp Cửu thiếu tới xem phong thủy, có khi nào sẽ ngay lập tức đánh đổ tập đoàn Thịnh Thế không?
thịnh Minh rầu rĩ quay đầu nhìn Nhiếp Tử Diệu, phát hiện Nhiếp Tử Diệu vẻ mặt ngu ngơ.
Rất là ngu ngơ.
Nhiếp Tử Diệu sau khi nghe Thịnh Minh nói vậy liền chìm vào trong im lặng và nghi hoặc.
Cửu thiếu nhà họ Diệp?
Ai vậy?
Diệp Sơ Dương sao?
Tên Thịnh Minh này nhận nhầm người sao?
Tuy nhiên đợi tới khi Diệp Sơ Dương cũng Thịnh Minh hàn huyên, Nhiếp Tử Diệu biết rằng,
Ờ, Diệp Tử đúng là Cửu thiếu nhà họ Diệp.
Nhưng Cửu thiếu nhà họ Diệp, họ Diệp nào?
Thấy Nhiếp Tử Diệu vẫn mơ hồ không tìm ra phương hướng, Thịnh Minh khóe miệng co giật, trong lòng nghĩ thầm chắc ông bạn mình vẫn chưa biết sự thật này.
Thế là anh thở dài, bất lực nói: Tử Diệu, vị này là Cửu thiếu của tập đoàn Diệp Thị, người thừa kế của Diệp Thị, Diệp Sơ Dương.
Nhiếp Tử Diệu: ...
Xin lỗi anh Diệu, em không cố tình giấu giếm đâu, nhưng đúng là em rất thiếu tiền. Diệp Sơ Dương xòe tay nhìn Nhiếp Tử Diệu: Hơn nữa nghề chính của em chính là xem phong thủy.
Nhiếp Tử Diệu: ...
Á đù!
Anh đã nói gã Diệp Sơ Dương này sao lại may mắn tới vậy, sau khi nhận được vai liền được Cảnh Hoàn chú ý, bây giờ nghĩ lại, Cảnh Hoàn há chẳng phái công ty giải trí của tập đoàn Diệp Thị hay sao?
Không không, đây không phải mấu chốt.
Mấu chốt là anh đã vô tình ôm được một cặp đùi vàng?