Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 280: Chương 280




Nghe thấy Diệp Sơ Dương nói vậy, Nhiếp Tử Diệu cũng chẳng nói gì nữa, cuối cùng vẫn vui vẻ nhận lời đi ăn bữa cơm này của Diệp Sơ Dương.

Ăn xong, Nhiếp Tử Diệu nhướng mày hỏi: “Cậu định ngày mai về à?”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nghĩ một hồi rồi lắc lắc đầu: “Lát nữa là đi luôn. Sau khi về Đế Đô vừa kịp nấu bữa tối cho vị đó nhà chúng tôi.”

Nhiếp Tử Diệu: “…….”

Người đàn ông trẻ tuổi im lặng hai giây rồi hỏi: “Bây giờ yêu cầu của người kế thừa đại gia tộc cao như vậy cơ à? Không chỉ biết đóng phim mà còn phải biết nấu ăn nữa?”

“Người anh em à, anh quên mất tôi là một biên tập viên của kênh ẩm thực à?” Diệp Sơ Dương nghe người đàn ông trẻ tuổi này nói xong có chút đắc ý nhướn nhướn mày: “Tục ngữ nói, muốn nắm lấy trái tim của một người thì phải đi qua dạ dày của anh ta trước.”

Nhiếp Tử Diệu: “……Nói ra thì hình như cũng có lý. Nhưng tiền cũng quan trọng lắm.”

Diệp Sơ Dương: “Anh ấy nhiều tiền hơn tôi.”

Nhiếp Tử Diệu: “Coi như tôi chưa nói gì nhé.”

Nhiếp Tử Diệu coi như cũng phát hiện ra rồi.

Diệp Sơ Dương – người kế thừa của nhà họ Diệp này thật sự không hề giống chút nào với thiếu gia nhà giàu trong suy nghĩ của anh.

Cái quan trọng nhất của thiếu gia nhà giàu là gì? Là tiền!

Còn Diệp Sơ Dương rất nghèo, không có tiền.

Thiếu gia nhà giàu đẻ ra thì mười ngón tay đã chẳng phải làm lụng cái gì. Thế nhưng Diệp Sơ Dương không chỉ biết nấu ăn mà còn là một streamer ẩm thực.

Chậc.

Lợi hại lợi hại.

*

Chiều ngày hôm đó, Diệp Sơ Dương liền đáp máy bay từ thành phố Z tới Đế Đô.

Thành phố Z và Đế Đô cách nhau không quá xa, lái xe cũng chỉ năm sáu tiếng đồng hồ, còn ngồi máy bay thì chỉ hơn một tiếng mà thôi.

“Cửu thiếu, tôi đưa cậu về căn hộ trước.” Đoàn Kiệt nhìn đồng hồ rồi khẽ tiếng nói.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền gật gật đầu, thế nhưng khi đi qua siêu thị lớn ở gần căn hộ số 9 Cảnh Uyển thì cô bảo Đoàn Kiệt đỗ lại.

Thành thục đeo khẩu trang, đội mũ từ áo nỉ màu đen lên, giọng cô hơi nghẹt lại nói với Đoàn Kiệt: “Anh để hành lý của tôi ở cửa là được rồi.”

“Được. Cửu thiếu, cậu cẩn thận nhé.”

Tuy không biết Diệp Sơ Dương rốt cuộc muốn làm gì nhưng đối phương đã nói vậy rồi thì Đoàn Kiệt chỉ cần nghe lời thôi.

Sau khi xuống xe, Diệp Sơ Dương bước thẳng vào siêu thị.

Bây giờ đã sáu giờ hơn rồi, đã qua thời điểm mua thức ăn nên người ở trong siêu thị cũng không đông, vừa hay đem lại cho Diệp Sơ Dương một môi trường hoạt động rất tốt.

Cậu thiếu niên bước tới quầy đồ tươi, thành thục lấy một con cá và thịt bò rồi lại đi chọn rau cải.

Nửa tiếng sau, cô xách một túi to bự về tới căn hộ.

Diệp Sơ Dương liếc qua hành lý của mình đang được đặt trước cửa căn hộ, nghĩ một hồi liền quyết định đi về cửa đối diện rồi bấm chuông.

Kết quả là bấm chuông một hồi cũng chẳng có ai ra mở cửa.

Diệp Sơ Dương: “……”

Thôi kệ đi, tự mình mở cửa vậy.”

Cô nhanh nhẹn bấm mật mã rồi bước vào trong.

Diệp Sơ Dương mở cửa ra mới phát hiện rằng căn hộ yên tĩnh lạ thường, tất cả đèn bên trong đều tắt.

Cô đứng ở trước cửa bật đèn lên, chau mày nghĩ một hồi~~

Thông thường thì tình hình này đồng nghĩa với việc: Diệp Tu Bạch không ở nhà.

Diệp Sơ Dương: “……” Trời, ngại quá đi.

Uổng công cô còn đi siêu thị lượn một vòng để chuẩn bị một surprise cho tên kia, kết quả là bị đối phương tạt một gáo nước lạnh.

Diệp Sơ Dương: [Nội tâm phức tạp.JPG]

Cạn lời buông cái túi to trong tay xuống, cậu thiếu niên vẫn có chút hy vọng đảo một vòng quay căn phòng rồi càng khẳng định thêm sự thực của việc Diệp Tu Bạch không có nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.