Diệp Tu Bạch trong lòng cảm thấy buồn cười, sau khi đóng cửa tủ lạnh lại anh liền rời khỏi căn hộ của mình, bước tới căn đối diện.
Thằng nhóc nhà anh tổng cộng có ba nơi ơ.
Một là kí túc xá trường học, một là biệt thự nhà họ Diệp, chỗ cuối cùng chỉ có thể là ở đây.
Anh thuần thục nhấn mật mã mở cửa, nhìn phòng khách tối thui, anh liền bật đèn lên, đưa mắt nhìn một lượt xung quanh, anh không hề do dự mà bước thẳng vào phòng ngủ của thiếu niên.
Sau khi vặn tay nắm ở cửa, nhìn thấy một tia sáng chiếu ra sau khi vừa mở cửa, Diệp Tu bạch trong lòng rõ ràng đã biết được mọi thứ.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng mở cửa, vừa bước vào trong phòng ngủ đã nhìn thấy một đống lù lù trên giường.
Nhìn bộ dạng rõ ràng là đang ngủ rất say sưa.
Ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng anh cũng không chọn làm phiền thằng nhóc nhà mình mà rời khỏi phòng ngủ. Sau cùng, Diệp Sơ Dương nghe thấy tiếng đóng cửa.
Diệp Tu Bạch không biết rằng, người thiếu niên cuộn mình trong chăn đang mở tròn mắt, cạn lời nhìn cửa sổ...
Vào nhìn một cái rồi thôi?
Thấy cô ngủ thì gọi cô dậy chứ!
Trời ơi, tức quá đi thôi!
Diệp Sơ Dương bực bội vò đầu bứt tai, sau cùng liền xoay người bước xuống khỏi giường, bước vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Thôi được rồi, thế giới của đàn ông thẳng bạn không hiểu được đâu, tốt nhất cô hãy đi tìm chút gì đó để ăn thôi.
Đang nghĩ vậy, kết quả là động tác mở cửa tủ lạnh của Diệp Sơ Dương sững lại...
Ờ, quên mất, thực phẩm tươi sống cô mua về đều để hết bên nhà Diệp Tu Bạch rồi.
Diệp Sơ Dương: ...
Việc này đúng là bối rối.
Thời gian tiếp theo đó, thiếu niên lục lọi trong tủ lạnh với vẻ vô cùng tức giận, tìm được gói mì ăn liền mà Diệp Sơ Dương trước đây đã tích trữ từ lâu.
Khi nhìn thấy gói mì ăn liền đó, Diệp Sơ Dương không khỏi cảm khái một tiếng...
Cũng may lúc đó không vứt hết những thứ này đi...
Khẽ thở dài thườn thượt, sau đó Diệp Sơ Dương liền đun nước nóng nấu mì, mười phút sau, cô bê một tô mì bò kho tới bên bàn ăn, ăn những loại thực phẩm không tốt cho sức khỏe này một cách vô cùng đáng thương.
Kết quả vừa cho một miếng vào miệng, cửa căn hộ bị mở ra.
Thiếu niên còn đang ngậm một cọng mì, vẻ mặt đần thộn ngước mắt nhìn ra cửa, chỉ thấy người đàn ông vốn dĩ nên ở căn hộ đối diện đang đứng trước cửa, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Diệp Sơ Dương: ... Sao chú lại quay lại rồi??
Người đàn ông nghe vậy liền bật cười: Cậu tưởng rằng mình giả vờ ngủ tôi không biết sao?
Diệp Sơ Dương: ... Chú gài hàng sao?
Vừa dứt lời, Diệp Tu Bạch liền trầm ngâm mấy giây, sau cùng bối rối lên tiếng: Không, vốn nghĩ cậu chưa ăn gì, định đi nấu cơm cho cậu.
Câu nói này của Diệp Tu Bạch rất thú vị.
Vốn thế này, vậy thì chắc chắn sẽ có kết quả như thế nào đó.
Thiếu niên lúc này đã buông bát trong tay xuống, mút sợi mì còn lại vào miệng, chống cằm chậm rãi nói: Kết quả phát hiện ra chú không biết nấu cơm, nhân tiện lãng phí luôn chỗ thực phẩm cháu mua hôm nay?
Diệp Tu Bạch: ...
Diệp Sơ Dương nói xong, ánh mắt liền đặt lên người anh, nhìn chăm chú không nhúc nhích.
Sau đó liền nhìn thấy khóe mắt của người đàn ông giật hai cái sau khi nghe cô trần thuật lại một sự thực nào đó. Cuối cùng, Diệp Tu Bạch đành mím môi, giọng trầm nói: Ngày mai tôi sẽ đi mua lại cùng cậu.
Diệp Sơ Dương nghe vậy trong lòng không thể ngừng cười.
Đáng yêu quá, thật sự đáng yêu.
Cô nhướng mày nhìn đối phương: Tối nay chú có ăn mì bò kho ông Khang (tên một loại mì ăn liền) cùng cháu không?