Khi đọc tin nhắn này, Diệp Sơ Dương trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn quyết định tới thành phố Z một chuyến.
Sớm biết năng lực làm việc của Thịnh Minh lợi hại tới vậy, cô đã không về sớm thế này rồi.
Rầu rĩ bóp trán, Diệp Sơ Dương trả lời một tiếng được xong liền quay người đi tìm Diệp Tu Bạch.
Lúc này Diệp Tu Bạch vừa hay đang ở trong thư phòng, bất ngờ nghe được một câu như vậy, anh liền bỏ bút trong tay xuống, sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt không cảm xúc nhìn người thiếu niên đang gượng cười trước mặt, giọng nói lạnh nhạt, trầm ổn: Cậu mới về có một ngày.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, bước tới ngồi xuống trước mặt anh: Dù sao thì cũng đã nhận tiền của người ta rồi, cũng phải chịu trách nhiệm chứ, hơn nữa Thịnh Minh còn biết thân phận của cháu, nếu như xảy ra vấn đề, sẽ mất mặt nhà họ Diệp.
Diệp Sơ Dương nói vậy cũng không sai.
Người không biết thân phận của Diệp Sơ dương thì muốn làm gì cũng được, nhưng Thịnh Minh biết rõ về Diệp Sơ Dương, sau này nếu việc của khách sạn Thịnh Thế không giải quyết ổn thỏa, vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới nhà họ Diệp.
Nói thế nào đi nữa bây giờ nhà họ Diệp nằm trong tay Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương cho rằng mình cũng nên nể mặt một chút.
Nghe thiếu niên phân tích một hồi, anh trầm ngâm rất lâu, sau cùng bình tĩnh nói: Tôi đi với cậu.
Diệp Sơ Dương: Chú không bận sao?
Không bận.
Hai vô cùng kiên quyết khiến Diệp Sơ Dương bật cười, cô chống hai khuỷu tay xuống bàn, nheo mắt gật đầu: Vậy được thôi, cháu đi mua vé máy bay.
Thế là sáng ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch dẫn theo Túc Nhất tới khách sạn Thịnh Thế.
Người ra đón Diệp Sơ Dương là Thịnh Minh.
Có điều khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh Diệp Sơ Dương, sắc mặt Thịnh Minh lập tức trở nên rất kỳ quặc.
Tình hình quái gì thế này?
Tại sao Diệp Tam gia lại ở đây.
Chẳng phải anh chỉ mới Diệp Cửu thiếu tới xem pháp khí là thật hay giả thôi mà? Sao lại dẫn cả Tam gia tới thế này?
Khóe miệng Thịnh Minh không khỏi co giật, sau đó liền bước với: Tam gia, Cửu thiếu.
Thấy dáng vẻ ngạc nhiên, cạn lời của người thanh niên trước mặt, Diệp Sơ Dương bất giác cảm thấy buồn cười, sau khi giơ tay kéo áo Diệp Tu bạch, cô quay đầu mỉm cười với Thịnh Minh: Ngại quá, chú út của tôi không yên tâm tôi một mình tới đây.
Thịnh Minh: ... Tam gia tới đây là vinh hạnh của khách sạn chúng tôi. Cái quái gì mà không yên tâm một mình tới, Diệp Cửu thiếu đâu phải là trẻ con.
Chỉ có điều, trong dù trong lòng Thịnh Minh có phức tạp, càu nhàu nhiều thế nào đi nữa, trước mặt Diệp Tu Bạch anh ta cũng chả dám nói ra từ nào.
Cho tới khi tới phòng nghỉ riêng của khách sạn, Thịnh Minh mới cho người mang toàn bộ pháp khí đã chuẩn bị xong tới.
Cửu thiếu, phiền cậu coi giúp xem những thứ này có được không?
Khách sạn Thịnh Thế là nguồn tài sản chính của tập đoàn Thịnh Thế, vì thế thái độ của Thịnh Minh với việc này cũng rất nghiêm túc và thận trọng.
Diệp Sơ Dương cũng không có ý kiến gì với việc này.
Cô bước tới bên cạnh bàn, ánh mắt lướt qua một lượt, bỗng nhướng mày cầm một xâu Ngũ Đế Tiền lên.
Ai tìm cho cậu vây?
Thịnh Minh nghe Diệp Sơ Dương nói vậy lập tức giật mình...
Người nhà họ Thịnh. Người đàn ông trẻ tuổi khẽ mím môi nói nhỏ.
Nghe vậy, thiếu niên nhướng mày cao hơn nữa.
Cô cầm xâu Ngũ Đế Tiền vứt qua một bên, thần sắc lạnh nhạt nói: Khuyên cậu điều tra cái người nhà họ Thịnh mà cậu nói. Đương nhiên, cũng có thể chỉ là một việc ngoài ý muốn.