Diệp Mộ Thành tới đây làm gì? Diệp Sơ Dương khá ngạc nhiên hỏi.
Diệp Sơ Dương thực ra không hiểu các thiếu gia nhà họ Diệp cho lắm, thậm chí cũng không biết đám người Diệp Mộ Thành đóng vai trò như thế nào trong tập đoàn Diệp Thị.
Nhưng cô biết một điểm.
Diệp Mộ Thành không hề vô hại như vẻ bề ngoài của anh ta. Anh ta là một người đàn ông có dục vọng, có dã tâm.
Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương càng thêm hiếu kỳ về mục đích tới đây của Diệp Mộ Thành.
Diệp Tu Bạch cúi đầu nhìn thằng nhóc nhà mình, phát hiện ra đối phương hơi nhíu mày, dáng vẻ trầm ngâm đó khiến anh có đôi chút rung động, anh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: Không cần biết hắn tới đây làm gì, chỉ là một tên hề mà thôi.
Tên hề? Trước đây chú còn bảo cháu tránh xa anh ta một chút. Diệp Sơ Dơng khi nói còn âm thầm nhích ra ngoài một chút, chỉ sợ tiếp xúc quá gần chú út nhà mình sẽ phát hiện ra cô thực ra là một cô gái.
Nhưng cô nào ngờ được rằng, lúc này Diệp Tu Bạch chỉ khẽ nhướng mày nhìn cô đang ngồi trên đùi mình khẽ nhích dần nhích dần ra ngoài như một con sóc con, cuối cùng nhích ngồi xuống sofa ở bên cạnh.
ANh thấy như vậy liền mặc kệ câu nói tát mặt bôm bốp của thằng nhóc nhà mình, mặt không cảm xúc ghé sát lại gần cô, năm ngón tay trắng ngọc ngà đặt xuống bờ vai tròn thon nhỏ của người thiếu niên, giọng nói hơi khàn: Không thích ngồi lòng tôi?
Diệp Sơ Dương: ...
Quả nhiên, hành động rõ rệt như vậy nếu như chú út không phát hiện ra, cô sẽ nghi ngờ chú út nhà mình là một tên ngốc.
Đôi mắt thiếu niên đảo một vòng như rang lạc trong khoang mắt, cuối cùng nghiêm túc lắc đầu, nghiêm túc trả lời: Không phải, cháu chỉ cảm thấy rằng chúng ta vừa mới hẹn hò, có một số hành vi cần phải ấp ủ một thời gian mới có thể thực hiện được.
Ví dụ như ngồi trên đùi chú.
Diệp Sơ Dương nói không chớp mắt như thể xem Diệp Tu Bạch là kẻ ngốc.
Nhưng trước mặt thằng nhóc nhà mình, Diệp Tu Bạch không ngại vờ làm kẻ ngốc, thế là anh gật đầu, nghiêm túc hỏi: Bao lâu có thể ôm?
Diệp Sơ Dương: ... Ba tháng?
Nghe vậy anh lập tức nhíu mày nhìn cô: Cậu không thấy rằng thời gian hơi lâu sao?
Diệp Sơ Dương: Cũng bình thường mà?
Diệp Tu Bạch: Vậy hôn thì sao? Lẽ nào là nửa năm?
Diệp Sơ Dương: ...
Trầm ngâm, vẫn là trầm ngâm.
Diệp Sơ Dương vẻ mặt mơ hồ nhìn người đàn ông trước mắt, trầm ngâm rất lâu cuối cùng mới không chắc chắn lắm lên tiếng: Hay là chúng ta ba tháng hôn? Sáu tháng ôm?
Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương cũng cảm thấy việc hẹn hò yêu đương này đúng là... hoang đường.
Cô rầu rĩ thở dài, cuối cùng đành nhìn gương mặt không cảm xúc của anh, một gối tì xuống sofa, một tay đặt lên vai anh, ghé lại gần hôn nhẹ lên môi đối phương.
Làm xong việc bối rối này, thiếu niên giơ tay xoa hai bên má trắng ngần đã bắt đầu ửng hồng, khẽ hắng giọng một tiếng, giọng ấp a ấp úng hỏi: Đã vui chưa?
Hôn thêm cái nữa? Người đàn ông nghe thấy hỏi, trầm ngâm một lát lên tiếng.
Diệp Sơ Dương: Cháu nói chú nghe chú không được được nước lấn tới như vậy, nếu không cháu không khách sáo đâu...
Còn chưa nói xong, cả người thiếu niên đã xoay chuyển nằm xuống sofa, trước mắt là gương mặt tuấn tú phóng to của người đàn ông và hàng lông mi dài cong như lông phượng.
Sau đó, trên môi cô truyền tới cảm giác man mát.
Khoảnh khắc đó, Diệp Sơ Dương chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập vô cùng nhanh.