Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 289: Chương 289




Diệp Tu Bạch sắc mặt sa sầm lạnh lùng, ánh mắt anh nhìn xuống người đàn ông đối diện.

Diệp Mộ Thành thấy Diệp Tu Bạch xuất hiện thì vô cùng kinh ngạc, lúc này nhìn thấy người cầm quyền Diệp Thị cũng ở đây, anh ta lập tức nhướng mày kinh ngạc sau đó cũng không quên chào hỏi.

Tam gia.

Diệp Tu Bạch nghe vậy chỉ thờ ơ đáp một tiếng, sau đó lại quay đầu nhìn thằng nhóc đang tròn mắt đứng hóng nhà mình: Vào đi.

Vừa dứt lời, thiếu niên cũng không biết nghĩ tới việc gì, khóe miệng lập tức mỉm cười, sau đó vẫy tay với Diệp Mộ Thành: Tạm biệt anh tư.

Sau đó, liền ngoan ngoãn đi theo chú út mình vào phòng.

Cửa vừa đóng lại, khi Diệp Sơ Dương đứng ở cửa, người đàn ông liền đẩy cô lại sát cửa.

Hai tay thiếu niên bị giữ chặt trong lòng bàn tay anh, Diệp Tu Bạch cúi đầu nhìn cô hỏi: Nói chuyện gì vậy?

Nghe vậy, ánh mắt thằng nhóc lập tức lướt qua xương quai xanh của anh sau đó chớp mắt, vẻ mặt vô tội: Không nói gì cả, chỉ là phát hiện ra anh ta ở phòng đối diện cháu, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy anh ta, sau đó anh ta hỏi cháu có muốn cùng đi ăn sáng gì đó không.

Diệp Tu Bạch: ...

Diệp Sơ Dương nhướng mày tiếp tục trả lời: Cháu vừa định nói được thì chú bước ra. Chú út, chú làm phiền cháu hẹn hò đấy.

Cái gì mà nói láo không chớp mắt, chính là Diệp Sơ Dương lúc này.

Nói xằng nói cuội không hề chớp mắt, đây cũng là một loại bản lĩnh.

Diệp Tu Bạch nghe xong, lông mày nhíu chặt, cuối cùng thốt lên một câu: Hai người không thích hợp.

Diệp Sơ Dương: ... Không thích hợp cùng ăn cơm?

Diệp Tu Bạch: Không thích hợp làm bất cứ việc gì.

Vừa dứt lời, thiếu niên bật cười rất khoan khoái.

Cô kiếng chân vòng tay ôm lấy cổ đối phương, có điều người thì vẫn cảnh đối phương một khoảng nhất định, cô cười nói: Chú út ơi, nói thật đi, có phải chú đang ghen không?

Cháu và chú chí ít cũng là chú cháu không có quan hệ huyết thống, cháu và anh ta đích thực là anh em, chú ghen như vậy không ổn đâu? Thiếu niên nhíu mày lên tiếng.

Nghe vậy, Diệp Tu Bạch chỉ khẽ liếc nhìn cô, không nói gì.

Được thôi, nói thật với chú, Diệp Mộ Thành nói rằng anh ta tới để tham gia buổi đấu giá tối nay, hỏi cháu có muốn đi cùng không.

Sau khi bĩu môi, thiếu niên cuối cùng vẫn nói thật.

Diệp Tu Bạch nghe xong liền buông thằng nhóc nhà mình ra sau đó lạnh lùng lên tiếng: Không được đi.

Ồ.

Không đi thì không đi.

Diệp Sơ Dương xua tay, làm cứ như cô thích đi lắm ấy.

Thiếu niên đang định nói sang vấn đề khác, kết quả lập tức nghe thấy tiếng anh vang lên: Đấu giá phi pháp của thành phố Z do Long An Hội tổ chức, là phạm pháp.

Là ý gì?

Người trong quân đội tới tham gia, không có việc gì thì đừng xen vào. Anh khẽ hạ giọng nói.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lập tức hiểu ý.

Theo như ý của Diệp Tu Bạch, đấu giá này không pháp, hơn nữa cái tên Long An Hội nghe qua đã biết là xã hội đen, chắc là tử địch của quân đội chính phủ, nếu tối nay có người của quân đội đi, trò hay này sẽ rất náo nhiệt.

Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng không hỏi tại sao chú út nhà mình lại biết được sẽ có người của quân đội tham gia, cũng không hỏi Diệp Tu Bạch và quân đội có quan hệ gì.

Cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chui ra khỏi vòng tay của người đàn ông, đi tới ngồi xuống sofa, xếp bằng hai chân, hỏi: Chú út, hôm nay có hoạt động gì không?

Người đàn ông nghe vậy chỉ lạnh nhạt trả lời: Tùy cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.