Nghe thằng nhóc nhà mình nói vậy, Diệp Sơ Dương chỉ cảm thấy có phần buồn cười.
Anh khẽ giơ tay xoa đầu thằng nhóc, cũng không quan tâm việc làm rối kiểu tóc của đối phương, cười nói: Vậy sau này cậu có thể không cần ham vậy, tiền của tôi đều cho cậu hết.
Thiếu niên nghe vậy ánh mắt lập tức lóe sáng, sau đó lại nhướng mày mỉm cười với anh: Đợi lát, tiền nhà họ Diệp không phải tiền của cháu sao?
Nhưng tôi có nhiều tiền hơn. Người đàn ông chậm rãi nói.
Nghe anh nói vậy, Diệp Sơ Dương trợn tròn mắt, lập tức vui mừng: Vậy há chẳng phải cháu có rất nhiều tiền?
Diệp Sơ Dương đương nhiên hiểu được ý của Diệp Tu Bạch.
Vừa rồi cô nói nhà họ Diệp có tiền, bây giờ lời của Diệp Tu Bạch rõ ràng là nói tiền của bản thân anh.
Nghĩ vậy, mặc dù cô không thừa kế nhà họ Diệp nhưng nhà họ Diệp vẫn là của Diệp Tu Bạch, tiền của nhà họ Diệp cộng với tiền của Diệp Tu Bạch...
Cô sẽ thành phú bà...
Thấy thằng nhóc nhà mình vẻ mặt hào hứng kích động như vậy, Diệp Tu Bạch chỉ cảm thấy buồn cười.
Anh giơ tay chọc nhẹ lên gò má trắng ngần của cô, nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô liền nhướng mày hỏi: Có tiền khiến cậu vui vậy sao?
Vui chứ! Khi Diệp Sơ Dương nói hai từ này, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Sau đó, dưới ánh mắt ngờ vực của anh, cô liền gập ngón tay nói: Chú xem, sau khi chúng ta có nhiều tiền có thể bỏ mặc Diệp Thị, sau đó tìm một nơi thâm sâu cùng cốc hoặc một nơi tốt lành sống nốt cuộc đời còn lại, chả cần phải lo nghĩ gì nữa, tuyệt biết bao.
Thực ra nói một câu khó nghe, Diệp Sơ Dương chính là người không có chí hướng.
Sư phụ của Diệp Sơ từng hình dung cô như vậy.
Kiếp trước cô cũng muốn bỏ mặc Huyền Môn, nhưng cô không dám và cũng thực sự không thể bỏ mặc.
Huyền Môn là của sư phụ để lại cho cô, cô đương nhiên không thể bỏ mặc.
Bây giờ cô trùng sinh trên người Diệp Sơ Dương, mặc dù đã không dính dáng gì tới Huyền Môn nữa nhưng trên lưng lại phải gánh vác tập đoàn Diệp Thị.
Diệp Sơ Dương chống cằm, vấn đề suy nghĩ đổi hướng: Có điều chú yên tâm, trước khi chúng ta vào thâm sơn cùng cốc, cháu nhất định sẽ chia sẻ gánh nặng với chú.
Diệp Tu Bạch nghe lời thằng nhóc mình nói, không biết tại sao chả cảm động chút nào chỉ thấy buồn cười.
Đặc biệt là bốn từ thâm sơn cùng cốc.
Thằng nhóc này không biết thích nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như vậy tới chừng nào?
Diệp Tu Bạch không biết, cũng không muốn biết, bây giờ anh chỉ muốn biết từ chia sẻ gánh nặng mà thằng nhóc nhà mình vừa nói là có ý gì.
Nghĩ vậy anh liền hỏi.
Hiện giờ chú là người của cháu rồi, cháu không thể việc gì cũng vứt hết cho chú, mệt lắm. Diệp Sơ Dương ngây thơ chớp mắt, nhân tiện xòe tay ra: Trước đây cũng đâu phải bạn trai cháu, nhà họ Diệp giao cho chú, mệt chết cũng chả sao. Nhưng bây giờ chú mệt chết rồi cháu trở thành kẻ bơ vơ, việc làm ăn thua thiệt vậy cháu không chịu đâu!
Thiếu niên nói rất nghiêm túc.
Diệp Tu Bạch cũng nghe rất nghiêm túc.
Anh không ngờ, việc này có có thể giải thích như vậy?
Vậy chẳng phải anh nên cảm thấy may mắn vì đã biến thằng nhóc này thành người mình?
Anh bật cười nhướng mày sau đó đứng dậy khỏi sofa, đôi mắt phương đen nhánh, sâu thăm thẳm nhìn chằm chặp người thiếu niên có đôi mắt trong veo trước mặt, giọng nói có phần dịu dàng rất khó phát hiện: Tôi không nỡ đâu.
Sao? Cô mơ hồ chớp mắt.
Anh thấy vậy liền bật cười khe khẽ: Trước đây cậu không thích Diệp Thị, tôi cũng không giao Diệp Thị cho cậu, bây giờ càng không đâu.