Chỉ có điều trên đường trở về, Diệp Sơ Dương liền tiện đường ghé vào siêu thị mua ít đồ ăn vặt.
Hôm nay khi ra ngoài cô cũng không ăn vận đặc biệt gì cả, sợ người khác nhận ra nên cô cũng không vào siêu thị quá lâu.
Sau khi về lại khách sạn, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch liền đứng vào trong thang máy, đợi thang máy đi lên, đúng lúc cửa thang máy mở ra, Diệp Sơ Dương ngước mắt lên nhìn thì bắt gặp người đàn ông đứng ở cửa thang máy.
Vừa nhìn thấy diện mạo của người đàn ông đó, cô lập tức sững người, sau đó liền cúi đầu làm như không nhìn thấy gì cả, bước ra theo chú út mình.
Nhưng cô không biết rằng, hành động ban nãy của cô đã bị Diệp Tu Bạch nhìn thấy hết.
Diệp Tu Bạch ngước mắt nhìn người đàn ông kia sau đó rời mắt, không nói gì.
Cho tới khi về lại phòng, Diệp Sơ Dương ngồi xếp bằng trên sofa chuẩn bị tìm phim xem mới nghe thấy Diệp Tu Bạch liên tiếng: Cậu quen với người vừa nãy?
Diệp Sơ Dương vốn đang chú tâm suy nghĩ xem ban ngày nên xem phim ma hay phim tình cảm, lúc này anh bất ngờ lên tiếng, khiến cô giật mình suýt nữa rơi mất điều khiển trong tay.
Cô lặng yên một lát mới chậm rãi lên tiếng: Thiếu tướng trẻ nhất trong quân đội, ai mà không biết chứ.
Nghe vậy Diệp Tu Bạch liền bật cười: Cậu cũng rất thành thực, sao cậu lại quen cậu ta?
Ở bên nhau lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên Diệp Tu Bạch thấy thằng nhóc nhà mình như vậy...
Giống như một con sóc nhỏ giấu thức ăn bị người khác phát hiện, đang ở vào trạng thái bất an.
Trực giác nói cho Diệp Tu Bạch biết rằng, giữa Diệp Sơ Dương và gã kia nhất định có dính dáng.
Nhưng quãng đời Diệp Sơ Dương chưa đến bên anh, cũng hoàn toàn bị anh hiểu rõ trong lòng bàn tay, anh không hề biết thằng nhóc nhà mình quen biết với gã kia.
Diệp Sơ Dương nghe anh hỏi vậy liền chớp chớp mắt trầm ngâm.
Sao lại quen nhỉ, đương nhiên là quen biết từ kiếp trước rồi.
Cô thích đi khắp nơi trên thế giới, nhiều người mà cô quen biết không phải là người tốt trong mắt những người khác, và thế là cô và thiếu tướng quân đội đại diện cho chính nghĩa của nước Z này bắt đầu đối đầu.
Đúng, chính là đối đầu.
Chỉ vì đối phương nhận nhầm người.
Sau đó thì hai người không đánh không quen biết.
Nhưng nếu nói những điều đó với Diệp Tu Bạch, có khi nào sẽ khiến anh sợ chết khiếp? Sau đó liền coi cô là quái vật, không cần cô nữa?
Nghĩ tới đây, khóe miệng Diệp Sơ Dương co giật, ánh mắt cũng trở nên vô cùng tinh tường, cô lắc đầu với anh, sau đó lại nịnh nọt mỉm cười: Sau này cháu sẽ nói với chú có được không?
Diệp Tu Bạch nghe vậy chỉ khẽ đưa mắt liếc nhìn cô.
Trong đôi mắt đào hoa hẹp dài của thiếu niên dường như nhuốm màu của nước, đáy mắt chỉ có một mình anh.
Sau đó, Diệp Tu Bạch liền thỏa hiệp một cách dễ dàng.
Người đàn ông có phần rầu rĩ bóp trán, sau khi đáp một tiếng được, anh liền bước tới ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, cùng đối phương xem phim ma.
***
Buổi tối hôm đó, Diệp Tu Bạch đứng ở cửa sổ phòng ngủ, ánh mắt lướt qua cảnh tượng phồn hoa phía xa, sau đó quay qua nhìn một đóng nho nhỏ trồi lên trên giường.
Thằng nhóc này cứ thế ngủ trên giường anh.
Đúng là không biết sợ là gì.
Anh bóp trán, nghĩ tới hôm nay, ăn tối xong thằng nhóc đó liền xem phim ma, xem mãi xem mãi không thấy đâu nữa, cuối cùng anh mới phát hiện cô lượn tới phòng ngủ của anh.
Anh đành cúi người hôn lên vầng trán mịn màng của cô, sau đó quay người rời khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách, Diệp Tu Bạch nhìn cuộc gọi tới trên điện thoại, trầm ngâm một lát mới bắt máy.
Việc hôm nay cám ơn nhé. Bên tai là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông khác.
Diệp Tu Bạch nghe vậy chỉ lãnh đạm trả lời: Không cần.