Diệp Sơ Dương không ngờ có thể nghe được một câu như vậy từ miệng Ôn Phi Vũ.
Đúng là quá bất ngờ.
Ôn Phi Vũ trước đây đích thị là một công tử chơi bời lêu lổng, đừng nói việc của công ty, tới người cũng không thấy mặt mũi.
Nhưng lúc này anh ta lại nói với cô rằng, anh ta đi học quản lý công ty?
Đúng là đáng kinh ngạc.
Diệp Sơ Dương bật cười, nghe thấy người bên kia điện thoại cũng gượng cười hỏi: Vì thế ngày mai Diệp Cửu thiếu có muốn ra ngoài tụ tập với tôi một buổi không? An ủi trái tim thương tích của tôi?
Thế thì được. Thiếu niên mỉm cười trả lời.
Tới lúc này, Diệp Sơ Dương cũng biết Ôn Phi Vũ chắc là tìm cô có chuyện. Vì thế cô mới không từ chối lời mời của đối phương, hơn nữa họ cũng có thể coi là bạn bè, gặp mặt cũng là chuyện bình thường.
Ngày hôm sau, vì hẹn Ôn Phi Vũ ăn trưa nên Diệp Sơ Dương mười giờ liền lề mề bò dậy khỏi giường, đi chuẩn bị.
Cô mặc áo nỉ và quần dài lên người, sau đó lại lục tìm được một chiếc khẩu trang màu đen, sau đó mới rời khỏi phòng ngủ.
Bước ra khỏi phòng ngủ, thiếu niên nhìn khắp lượt phòng khách nhưng không tìm ra người cần tìm, thế là cô lại nhướng mày bước về phía thư phòng.
Thông thường, Diệp Tu Bạch không tới công ty, nơi anh ở sẽ chính là thư phòng.
Thiếu niên bước tới cửa thư phòng, khẽ khàng mở cửa, sau đó mở một khe cửa, thỏ đầu nhìn vào trong.
Kết quả, vừa thò đầu vào liền bắt gặp một đôi mắt phượng sâu thẳm.
Diệp Sơ Dương: ... Thật bối rối.
Thiếu niên còn đang trầm ngâm thì tiếng cười của anh đã từ từ vang lên.
Ánh mắt anh nhìn cô, khẽ giọng nói: Đứng ở ngoài làm gì, vào đi.
Nghe vậy thiếu niên liền chậm rãi mở cửa nhích vào trong.
Bước tới ngồi xuống chiếc ghế ở trước mắt anh, cô khẽ nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống xuống bàn, nở nụ cười nịnh bợ nhìn anh, giọng nói có phần dịu dàng: Chú út à, cháu có chuyện nói với chú.
Cậu nói đi. Người đàn ông khẽ nói.
Trưa nay cháu có hẹn với người ta, vì thế không ăn cơm cùng chú được.
Diệp Tu Bạch: ...
Bỗng nhiên nghe được một câu như vậy, anh lặng im hai giây sau đó mới bỏ bút trong tay xuống, vẻ mặt không cảm xúc ngả người tựa ra sau, giọng lạnh nhạt: Ai?
Thiếu gia nhà họ Ôn, Ôn Phi Vũ.
Diệp Tu Bạch cũng hiểu đôi chút về con người Ôn Phi Vũ, công lao cũng nhờ vào thằng nhóc nhà mình.
Dù sao khi trước, Ôn Phi Vũ quen biết với cô xong cũng mới lọt vào tầm mắt của anh.
Theo hồ sơ mà Túc Nhất cho anh xem, vị thiếu gia nhà họ Ôn này mặc dù chơi bời một chút nhưng bản tính không tồi. Hơn nữa với ánh mắt chọn bạn của Diệp Sơ Dương, có thể thấy Ôn Phi Vũ thực sự không tệ.
Nghĩ một lát, Diệp Tu Bạch cuối cùng cũng đồng ý.
Mặc dù anh thực sự không thích thằng nhóc nhà mình có dính dáng gì tới những người đàn ông khác, nhưng cũng không thể gò bó cuộc sống của cô.
Tôi đưa cậu đi. Anh đứng dậy, khẽ nói.
Thiếu niên nghe vậy liền tròn mắt kinh ngạc.
Việc này...
Có phải không được tốt lắm không?
Vốn dĩ đã bỏ rơi chú út đi ăn cơm với người khác rồi, bây giờ lại làm phiền chú út đưa đi nữa.
Như vậy có khác nào thọc một dao vào tim người ta chứ?
Thế là, Diệp Sơ Dương suy nghĩ rất lâu cho chú út mình vẫn lắc đầu: Cháu tự lái xe đi, chú út hãy mau mau làm xong việc của chú đi, sau đó đợi cháu về giúp cháu nấu bữa tối.