Diệp Sơ Dương nói cũng rất có lý.
Nhìn khắp các tác phẩm điện ảnh chiếu trong rạp, phim văn học nghệ thuật không thu hút người xem cho lắm.
Rất nhiều người thích phim bom tấn hoặc phim hài hơn.
Đúng như Diệp Sơ Dương nói, phim văn học nghệ thuật rất khó có thành tích tốt.
Đương nhiên, về sự thực này, Ôn Phi Vũ sau mấy tháng khắc khổ học tập đương nhiên cũng biết.
Anh nhướng mày nhìn Diệp Sơ Dương, sau đó ngông cuồng cười nói: Như vậy không phải sẽ càng tốt sao? Nếu như tôi có thể giành được thành tích ở mảng phim văn học nghệ thuật này thì tôi còn sợ gì chứ? Hơn nữa, chả phải tôi đã tới tìm cậu đây thi?
Ý của Ôn Phi Vũ là thế này...
Phim văn học nghệ thuật không dễ dàng dành thành tích tốt, nhưng nếu như có Diệp Sơ Dương cậu thì sẽ khác.
Nhìn mà xem, bợ đỡ vãi!
Nhưng mà thật chứ, câu nói đó đúng là đã khiến Diệp Sơ Dương có chút hứng thú.
Có điều cô trầm ngâm một lát xong liền nói: Hãy đưa kịch bản cho tôi xem trước đã, chỉ cần kịch bản của anh có thể khiến tôi cảm thấy hứng thú, tôi sẽ có thể không nhận thù lao nữa đấy!
Vừa dứt lời, chàng trai ngồi đối diện liền trợn tròn mắt: Còn có việc tốt như vậy sao?
Diệp Sơ Dương: ... Tôi chỉ nói vậy thôi, anh đừng tưởng thật, dù sao thì tôi cũng rất nghèo mà!
Ôn Phi Vũ: ... Đúng là mừng hụt một trận.
Đợi tôi về sẽ gửi kịch bản qua, tôi có dự cảm, cậu nhất định sẽ tham gia. Ôn Phi Vũ cười nói.
Nghe vậy Diệp Sơ Dương cũng không nói gì, nhưng nụ cười trong đáy mắt thì có đôi chút hứng thú.
***
Ăn trưa cùng Ôn Phi Vũ, thảo luận xong vấn đề kịch bản, trên đường trở về số 9 Cảnh Uyển, Diệp Sơ Dương lại đi một vòng siêu thị sau đó mới tiếp tục lại chiếc Ferrari của mình về nhà.
Thiếu niên còn chưa kịp bước xuống xe đã nghe thấy tinh một tiếng, sau đó màn hình điện thoại xuất hiện ba chữ Ôn Phi Vũ.
Trong lòng biết rõ là Ôn Phi Vũ gửi kịch bản tới, Diệp Sơ Dương lái xe vào gara xong cũng không xuống xe ngay mà ngồi ở ghế lái đọc kịch bản.
Kịch bản mà Ôn Phi Vũ lựa chọn có tên Mong Em Của Nhiều Năm Sau Vẫn Rực Rỡ.
Câu chuyện đại khái kể về nam chính Mục Đình và nữ chính Cố Tích quen biết nhau ở trường trung học phổ thông, khi đó Cố Tích có thành tích học tập xuất sắc, là kiều nữ trong trường, là học sinh ngoan trong mắt thầy cô, là đối tượng mến mộ khâm phục trong mắt bạn học.
Sau đó Mục Đình chuyển trường tới.
Mục Đình là một học sinh hư, đánh nhau, ẩu đả, đi bar... việc gì cũng từng làm, cậu ta chưa bao giờ quan tâm nội quy nhà trường, cũng không quan tâm ánh mắt và sự chỉ trách của thầy cô. Cho tới khi cậu gặp được một nữ sinh.
Từ đó thế giới của cậu thay đổi hoàn toàn.
Cậu đã sử dụng mọi cách để theo đuổi cô, cuối cùng hai người thành công đến bên nhau.
Kết quả, chuyện tình cảm của hai người bị thầy cô trong trường và phụ huynh của nữ chính biết được, từ đó, Mục Đình đắm chìm trong day dứt.
Không thể phủ nhận, cậu rất thích cô gái đó.
Nhưng đồng thời cậu cũng không muốn làm ảnh hưởng tới đối phương.
Cuối cùng cậu lựa chọn từ bỏ.
Mọi người đều nói từ bỏ cũng là một kiểu tác thành, khi chia tay, cậu mỉm cười nói với nữ sinh mà mình yêu, chỉ nói với cô một câu, Mong em của nhiều năm sau vẫn rực rỡ.
Trước khi cậu bước chân vào thế giới của cô, cô được mọi người vô cùng ngưỡng mộ.
Cậu hi vọng sau này cô cũng vẫn vậy.
Đây chính là toàn bộ nội dung của Mong Em Của Nhiều Năm Sau Vẫn Rực Rỡ.
Kết thúc câu chuyện không hề nói nhiều năm sau hai người có tới được với nhau hay không, chỉ là cuộc sống của Cố Tích đúng là vô cùng rực rỡ, giống như Mục Đình nói.