Nói ra thì Ngu Nhan Trạch đúng là rất xui xẻo.
Bản thân không có năng lực nhưng cứ thích khoe mẽ.
Kết quả bây giờ xong rồi.
Bẽ mặt thật rồi
Diệp Sơ Dương cứ đứng lặng lẽ ở bên cạnh nhìn Ngu Nhan Trạch mặt tái nhợt xin lỗi Jonathan và Hi Cẩm Thần.
Jonathan còn ổn, chỉ khẽ nhíu mày, liếc nhìn đối phương một cái nhưng Hi Cẩm Thần thì không vậy.
Hi Cẩm Thần là một đạo diễn vô cùng nghiêm khắc, đương nhiên không thể hiểu và cũng không thể chấp nhận việc Ngu Nhan Trạch cứ luôn để bị lấn áp khi diễn hết lần này tới lần khác.
Hi Cẩm Thần lạnh lùng nhìn nam sinh chỉ mới chừng hai mươi tuổi, không nhịn được nữa liền mắng: Nếu cậu thực sự không diễn được vai này thì hãy cút khỏi đây cho tôi. Hãy học Diệp Sơ Dương kia kìa, đều là sinh viên cùng một trường cùng một lớp, sao người ta lại không hề yếu thế giống cậu?
Hi Cẩm Thần đang nói tới cảnh diễn của Diệp Sơ Dương và Jonathan.
Khi đó Diệp Sơ Dương không hề có NG.
Đừng nói Jonathan nể nang gì Diệp Sơ Dương, những điều này không hề tồn tại trong diễn xuất.
Bản thân Jonathan vốn là một diễn viên ưu tú, có thể tách riêng đóng phim và tình cảm.
Vì thế, suy cho cùng thực ra là khả năng diễn xuất của Ngu Nhan Trạch chưa được rèn luyện.
Hi Cẩm Thần nhíu mày nói tiếp: Sớm biết vậy, trước đây không nên kí hợp đồng với cậu. Nói xong anh liền vẫy tay ra hiệu cho các nhân viên khác trong đoàn, mặt không cảm xúc nói tiếp: Mọi người nghỉ ngơi một lát.
Sau khi anh dứt lời, mọi nhân viên liền đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm cảm khái...
Vốn dĩ cảnh này tương đối đơn giản, bây giờ không biết phải quay tới khi nào.
Nghĩ tôi cũng thấy xót lòng.
***
Sau khi toàn bộ nhân viên và diễn viên trong đoàn đi nghỉ, Jonathan và Hi Cẩm Thần hình như đang thảo luận vấn đề gì đó, đúng lúc này, Jonathan vô tình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy thiếu niên đang đứng dựa vào một cây đại thụ ở cách đó không xa.
Thiếu niên hơi nheo mắt, khi bắt gặp ánh mắt của anh liền giơ tay ngáp dài.
Jonathan nhướng mày, bất ngờ nói với Hi Cẩm Thần: Chúng ta hãy quay trước cảnh của Diệp!
Nghe vậy, Hi Cẩm Thần vừa mới nghĩ tới việc Diệp Sơ Dương không có mặt thì đã nhìn theo ánh mắt Jonathan, lập tức nhìn thấy dáng vẻ uể oải của thiếu niên.
Hi Cẩm Thần không nghĩ ngợi gì thêm nữa, lập tức gật đầu đồng ý.
Sau mấy phút nghỉ giải lao, Hi Cẩm Thần liền vẫy tay gọi Diệp Sơ Dương, Diệp Sơ Dương ở đối diện thấy vậy cũng không hề do dự, bước vội về phía anh.
Khi tới trước mặt hai người, thiếu niên mỉm cười chào hỏi: Đạo diễn Hi, anh Jonathan.
Ánh mắt Hi Cẩm Thần liếc mắt nhìn thiếu niên một lượt sau đó nhướng mày hỏi: Sự việc giải quyết sao rồi?
Vâng, rất thuận lợi nên mới về đây.
Vậy thì tốt, tôi muốn thương lượng với cậu một lát, mấy phút nữa chúng ta sẽ quay cảnh của cậu trước, đợi Ngu Nhan Trạch thì không biết sẽ phải đợi tới khi nào nữa. Hi Cẩm Thần nói tới vế sau, giọng điệu toàn chê bai.
Nói thực lòng, có thể khiến cho vị công tử hào môn Hi Cẩm Thần được giáo dục bài bản này có biểu cảm đó, Ngu Nhan Thạch đúng là cũng rất có bản lĩnh.
Diệp Sơ Dương vừa cảm thấy buồn cười, vừa gật đầu.
Sau đó lại đùa: Hi vọng lát nữa em không NG, nếu không đạo diễn Hi chắc sẽ vác dao chém em mất!
Nếu như cậu cũng diễn thành như vậy, tôi thực sự cũng rất muốn cầm dao chém chết cậu, nhưng tôi không có gan đó. Hi Cẩm Thần mặt không cảm xúc nói.