Trong lúc trầm ngâm, Diệp Sơ Dương tưởng rằng chú út nhà mình khá bất mãn với mình.
Cô chớp chớp mắt, đang cố gắng nghĩ xem có cách nào để an ủi người đàn ông vừa kiêu ngạo vừa hay ghen này hay không thì đối phương bất ngờ lên tiếng.
Cậu bị thương rồi.
Câu nói bất ngờ này của đối phương khiến mọi suy nghĩ của Diệp Sơ Dương bị chặn lại ở cổ họng.
Vì thế nói cho cùng, Diệp Tu Bạch đặc biệt gọi điện cho cô là vì cô bị thương.
Còn về quá khứ giữa cô và Ngu Nhan Trạch, Diệp Sơ Dương biết rất rõ ràng, hơn nữa lần trước Diệp Sơ Dương cũng nói rất rõ ràng rồi.
Nghĩ tới đây, gương mặt có phần sửng sốt của thiếu niên mới trở nên nhẹ nhõm đôi chút, đôi mắt dài khẽ nheo lại, khóe miệng nở một nụ cười thoáng qua: Chỉ vì bất cẩn nên bị đạn bắn sượt qua, chảy chút máu mà thôi. Không có gì to tát cả. Nói xong cô liền nhướng mày: Lục Cảnh Hoành nói với chú sao?
Không phải. Lục Cảnh Hoành nếu dám nói việc này với anh, Diệp Tu bạch cho rằng mình có thể đánh chết anh ta.
Anh nói hai chữ, ánh mắt thâm trầm nhìn tờ giấy và tấm hình đặt trên bài.
Trên giấy có ghi chép rõ ràng hành tung của Diệp Sơ Dương thời gian gần đây, còn tấm hình là hình chụp của Diệp Sơ Dương.
Ngón tay với các đốt ngón tay rõ ràng của anh đặt lên tấm hình, miết nhẹ trên gương mặt của người thiếu niên, trầm ngâm không nói gì.
Ờ, vậy là chú gài người bên cạnh cháu? Diệp Sơ Dương chậm rãi nói, giọng nói rất bình thường, căn bản không nghe ra cảm xúc gì khác.
Diệp Sơ Dương như vậy khiến Diệp Tu Bạch khá bất ngờ chớp chớp mắt, sau khi anh trầm ngâm, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: Tôi cho người ở bên cạnh cậu, cậu không giận sao?
Nói thực lòng, nếu như người khác dám gài người bên cạnh cháu, cháu sẽ ngay lập tức xử hắn, nhưng nếu là chú út thì cũng không sao. Diệp Sơ Dương vừa nói vừa nheo mắt nhìn về tòa kiến trúc cao tầng ở phía xa, sau đó cũng không biết nghĩ tới điều gì cô lại nói tiếp: Và như vậy cũng rất tốt, chú cũng thấy đấy thằng nhóc Lục Diệc Nhiên không để ý một cái liền bị bắt cóc. Chí ít sự an toàn của cháu cũng được bảo đảm.
Diệp Sơ Dương tự cho rằng mình nói rất có lý, nhưng kết quả đợi được là sự trầm ngâm của người đàn ông.
Mặc dù Diệp Tu Bạch cho rằng lời thằng nhóc nhà mình nói rất bùi tai nhưng mà...
Cũng có chút gì đó không đúng cho lắm.
Anh trầm ngâm một lát, cuối cùng mới nói ra sự thật: Lúc cậu tới biệt thự tìm Lục Diệc Nhiên, người của tôi đã để mất dấu vết.
Theo như thuộc hạ đó kể lại.
Hình như nói rằng vốn dĩ bọn họ đều ở bên cạnh Cửu thiếu, kết quả chớp mắt một cái Cửu thiếu giống như bốc hơi, không thấy đâu nữa.
Nếu không bọn họ đã có thể xử lý hết đám người kia trước khi Cửu thiếu bị thương.
Diệp Sơ Dương nghe Diệp Tu Bạch nói xong liền chớp chớp mắt, trầm ngâm một lát, thực sự không biết nên tổ chức ngôn từ ra sao nữa.
Cái này, nói ra dài dòng, lần sau cháu sẽ dẫn chú đi trải nghiệm.
Suy cho cùng cũng là một loại bí thuật của Huyền Môn.
Không thể nói, cũng không thể truyền ra ngoài, nhưng Diệp Sơ Dương không ngại cho chú út của cô mở rộng tầm mắt.
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch cũng không nói tiếp về vấn đề này nữa, chỉ khẽ gật đầu sau đó nói sang những việc khác.
Nói là việc khác nhưng chẳng qua cũng chỉ là kiếm chuyện đã nói mà thôi.
Diệp Tu Bạch cho rằng đã lâu lắm rồi mình chưa nhìn thấy thằng nhóc nhà mình, bây giờ khó khăn lắm mới nhân cơ hội này gọi điện, đương nhiên cần phải nói chuyện gì đó.